NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT NAM DA VÀNG
(8/3/2018)

Mấy mươi năm về trước,
Khi đất nước mình chiến tranh-nồi da xáo thịt.
Trịnh Công Sơn đã hát về em :

“Người con gái một hôm qua làng,
đi trong đêm, đêm vang ầm tiếng súng
Người con gái chợt ôm tim mình
Trên da thơm vết máu loang dần…”

Bây giờ, khi quê hương đã không còn tiếng súng,
vẫn còn đó, những người phụ nữ Việt nam da vàng…

Là em : Trần thị Triều Tiên,
Bị người yêu chém rồi thiêu cho đến chết.

Là em : Cô giáo Nguyễn Thị Bích Thắng,
Bị nhà chồng đầy đọa
đến độ phải mượn dòng Thạch Nham để quyên sinh.

Là em : cô giáo Bùi thị Cẩm Nhung,
Bị phụ huynh bắt quỳ ngay trong giờ lên lớp…

là em : Người mẹ tảo tần Đậu Thị Thắng,
Ôm món nợ 120 triệu đồng
Cùng với con dưới chân cầu Bến Thủy vùi thân …

Là em : nơi đất khách quê người, Ngô thị Nga,
Bị siết cổ chết bởi thằng chồng Hàn Quốc…

Là em : những vị ni cô chết vì đuối nước,
Chơ vơ giữa bờ biển lạnh oái ăm !...

Vâng, mỗi ngày trên đất nước Việt nam,
Không biết còn bao nhiêu,
Người phụ nữ Việt Nam da vàng bị đọa đày, bị giết ?

Hôm nay, ngày 8 tháng 3,
Đâu đó vọng về những lời ca kết :

“Ôi cái chết đau thương vô tình
Ôi đất nước u mê ngàn năm
Em đã đến quê hương một mình,
Riêng tôi vẫn âu lo đi tìm !”

Sơn Ca Linh