Chúa Nhật IV Mùa Chay C 2019

Lời mở: Trong phần thứ ba Sứ điệp Mùa Chay 2019 với tựa đề: “Sức mạnh chữa lành của sự thống hối và của ơn tha thứ”, Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi chúng ta hãy ý thức mình là “thụ tạo mới”, như chúng ta vừa nghe trong Bài đọc II (2Cr 5,17-21): “vì ai ở trong Đức Kitô đều là thụ tạo mới. Cái cũ đã qua và cái mới đã có đây rồi. Thật vậy, khi được mạc khải, bản thân thụ tạo có thể đón mừng một cuộc Vượt Qua, mở chính mình ra trước một trời mới, đất mới” với biết bao ân sủng của Chúa. Vì thế chúng ta được mời gọi thống hối, trở về với Cha Trên Trời để cảm nhận ơn tha thứ.

Chúng ta suy nghĩ một vài điểm mà ĐTC gợi ý:

1. Chúng ta là những thụ tạo mới

Chúng ta là những thụ tạo mới vì tất cả đều đã được rửa tội nhân danh Chúa Giêsu, được thông phần vào cái chết và sự phục sinh của Người để “nên đồng hình, đồng dạng với Chúa Giêsu’. Chúng ta thật sự là con cái của Thiên Chúa. Chúng ta nhận được biết bao ân sủng để có thể chia sẻ cho mọi người mọi vật quanh mình tình yêu thương vô bờ của Thiên Chúa.

Đó là nhờ Đức Giêsu Kitô đã chết một cách nhục nhã trên thập giá, “Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta, để làm cho chúng ta nên công chính trong Người”, để ban cho chúng ta tất cả những ân huệ cao đẹp nhất của Thiên Chúa: tình yêu, sự sống vĩnh hằng và muôn vàn ân huệ của Thánh Thần. ĐTC mời gọi chúng ta hãy “đổi mới khuôn mặt” của mình để thấy rằng khuôn mặt đó cần phải toả sáng như khuôn mặt biến hình trên núi của Đức Kitô, bởi vì muôn loài thọ tạo vẫn ngong ngóng mong chờ ngày Thiên Chúa mạc khải vinh quang của con cái Người.

2. Vinh quang bị che phủ bởi tội lỗi nên cần thống hối và hoán cải

Tuy nhiên, ĐTC mời gọi chúng ta nhìn lại khuôn mặt của mình đang bị bụi trần che khuất ánh vinh quang. Chúng ta cần nhìn vào đời sống để khám phá ra tình trạng tội lỗi của mình qua dụ ngôn Tin Mừng (x. Lc 15,1-32).

Chúng ta có thể giống như người con thứ đã từng sống sung sướng, đã nhận biết bao ân huệ, tài năng, phương tiện vật chất cũng như tinh thần của Cha Trên Trời, nhưng ta lại tưởng mình đương nhiên có quyền hưởng dùng những thứ ấy, mà chẳng cần đáp lại bằng một thái độ hiếu thảo nào. Ta sống vô cảm vô tâm, chỉ biết hưởng thụ theo lòng đam mê và dục vọng, chẳng cần biết đến ai. Cuối cùng ta đã phung phí mọi ân huệ Cha ban nên trở thành nghèo khó, khốn khổ, bất hạnh. Chúng ta phải đi làm thuê cho những thế lực trần thế để kiếm sống qua ngày, giống như phải đi chăn heo là những con vật hết sức ghê tởm đối với người Do Thái như những tên nô lệ. Chúng ta chịu đựng những cơn đói khát, khốn khổ trong cuộc đời trần thế mà không dám trở về nhà Cha.

Chúng ta cũng có thể đang sống trong tình trạng người con cả, “ bao năm trời hầu hạ Cha, chẳng khi nào trái lệnh Cha”. Chúng ta tự hào mình đang sống trong ơn nghĩa với Cha, ngày ngày cầu nguyện, hàng tuần dự lễ, rước lễ, nhưng vẫn không phát huy những ơn lành của Cha. Chúng ta sống như người làm thuê mà không được trả lương, cảm thấy Cha bất công với mình đến độ không cho mình một con dê nhỏ để ăn mừng với bạn bè. Chúng ta xin ơn này ơn nọ mà Cha Trên Trời không ban theo ý ta xin. Vậy mà, những bọn tội lỗi đàng điếm, vô đạo kia xin ơn gì là được ơn nấy. Chúng ta ghen tức với họ và còn làm buồn lòng cha hơn họ vì “lúc nào cũng ở với Cha” mà không nhận ra được tình Cha yêu thương mình. Chúng ta không bao giờ ngờ được rằng “tất cả những gì của Cha đều là của ta”, tất cả quyền năng, ân huệ, giàu sang của Cha đều thuộc về ta, nhưng vinh quang đó không phát huy đuợc vì thói đạo đức tự mãn, kiêu căng của ta.

Đối với cả hai con, Cha Trên Trời đều ra khỏi nhà, đều sai Con Một của Ngài bỏ trời xuống thế để mời gọi chúng hoán cải. ĐTC mời gọi chúng ta hãy cảm nghiệm được sức mạnh chữa lành của sự thống hối. Ngay khi chúng ta quyết tâm lên đường trở về với cha như người con thứ lên là Cha Trên Trời đã đón đường để ôm lấy ta, trao lại cho ta địa vị làm con và những ân huệ đã mất. Ngay khi chúng ta thành tâm thống hối, nhận ra sự vô tâm của mình và lòng ghen ghét đối với anh chị em để đi vào nhà như người con cả, thì những đau khổ, vất vả, hy sinh ta chịu, ta làm cho Cha, đều được ban thưởng gấp bội, vì tất cả những ân phúc, tình yêu, sự sống vĩnh hằng, vô biên vô tận của Cha đều là của ta. Lúc đó chúng ta sẽ thấy mình tràn đầy ơn Thánh Thần giống như các môn đệ thời sơ khai, để khi ta tiếp xúc với ai thì người đó được cứu độ, đụng chạm đến ai thì họ được chữa lành. “Mọi sự ấy đều do bởi Thiên Chúa” vì chúng ta là những thụ tạo mới và chúng ta nhận được tất cả những điều đó là nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, Đấng đã hoà giải chúng ta với Cha Trên Trời và trao cho chúng ta sứ mạng hoà giải (x. 2Cr 5,18).

3. Chúng ta cần gắn bó với Đức Giêsu để thực hiện sứ mạng hoà giải

Chúng ta cần phải nối kết với Đức Giêsu để thực hiện được sứ mạng hoà giải, vì Thiên Chúa đã trao cho ta sứ mạng nói lời hoà giải với muôn loài. Chúng ta sẽ “đổi mới khuôn mặt” của mình bằng cách lau rửa những vết bẩn để toả được ánh vinh quang của Thiên Chúa. Chúng ta cần “nhìn lại con tim” trống rỗng của mình để thấy nó đang cần đổ đầy những ân huệ của lòng thương xót. Chúng ta cần phải nối kết lại với Chúa Thánh Thần để Ngài soi sáng giúp chúng ta nhận biết mình đang thiếu sót điều gì và cần phải trở về như thế nào.

Lau rửa khuôn mặt mình cho toả ánh sáng không phải chỉ bằng việc cầu nguyện, ăn chay, bác ái, nhưng trước hết cần phải thay đổi thói sống lười biếng, phung phí, ích kỷ, tự mãn quen thuộc của mình bằng những thái độ tích cực hơn. Đó mới thật sự là thống hối, là hoán cải! Thí dụ mỗi buổi sáng khi soi gương, ta hãy nhìn thẳng vào khuôn mặt mình để xem nó có toả sáng niềm vui, bình an, hạnh phúc không. Nếu chưa, thì chúng ta phải tập cười trước gương, phải nghĩ đến những việc tốt đẹp mình sẽ làm cho người thân, cho cộng đồng ngay hôm nay để tạo nên hạnh phúc cho họ. Con tim trống rỗng của ta cũng sẽ tràn đầy ân huệ của Chúa Thánh Thần không phải chỉ bằng việc xưng tội, rước lễ, nhưng ta phải mở lòng ra cho Chúa Giêsu và thở được Thần Khí của Người. Khi đó ta sẽ nhận ra những con người tội lỗi, khốn khổ đều là con của Cha Trên Trời để giúp cho họ sống lại bằng tình yêu của ta khi ta biết tha thứ cho những kẻ đóng đinh mình, xúc phạm đến mình, gây thiệt hại cho mình và chia sẻ cho họ những ân huệ Cha ban.

Lời kết: Như thế lời hoà giải chúng ta nói với vạn vật qua đời sống tiết độ và với con người qua đời sống cảm thông và chia sẻ, sẽ quy tụ muôn loài trong nhà Cha Trên Trời trong bữa tiệc của đại gia đình. Tất cả chúng ta sẽ cảm nhận được niềm vui, bình an và hạnh phúc. Đó là thứ ánh sáng chúng ta cần toả ra cho thế giới hôm nay.