Theo VaticanNews, buổi yết kiến chung trực tiếp tuần này của Đức Thánh Cha vẫn diễn ra tại Sân San Damaso vào lúc 9 giờ 30 sáng Thứ 4, ngày 2 tháng 6 năm 2021. Trong buổi yết kiến này, Đức Thánh Cha đã dạy bài giáo lý thứ 36 của Người về cầu nguyện, nhấn mạnh tới khía cạnh Chúa Giêsu là mô hình và linh hồn của cầu nguyện.
Sau đây là nguyên văn bài giáo lý của ngài, dựa vào bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp:
Anh chị em thân mến, chúc anh chị em một buổi sáng tốt đẹp!
Các sách Tin Mừng cho chúng ta thấy sự cầu nguyện là nền tảng ra sao trong mối liên hệ giữa Chúa Giêsu và các môn đệ của Người. Điều này thấy rõ trong việc lựa chọn người sẽ trở thành Tông đồ. Thánh Luca đặt việc lựa chọn các ngài chính trong bối cảnh cầu nguyện, và ngài viết: “Trong những ngày này, Người lên núi cầu nguyện; và suốt đêm Người tiếp tục cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Và khi đến sáng, Người gọi các môn đệ của Người, và chọn trong số họ mười hai người, những người mà Người đặt làm tông đồ ”(6: 12-13). Chúa Giêsu chọn các tông đồ sau một đêm cầu nguyện. Dường như không có tiêu chuẩn nào trong sự lựa chọn này ngoài lời cầu nguyện, cuộc đối thoại của Chúa Giêsu với Chúa Cha. Dựa vào cách cư xử của những người đó, dường như sự lựa chọn này không phải là sự lựa chọn tốt nhất, vì tất cả bọn họ đều chạy trốn, bỏ mặc Người trước cuộc Khổ nạn; nhưng chính điều này, đặc biệt là sự hiện diện của Giuđa, kẻ phản bội trong tương lai, chứng tỏ rằng những cái tên đó đã được ghi sẵn trong kế hoạch của Thiên Chúa.
Lời cầu nguyện cho bạn hữu của Người liên tục tái xuất hiện trong cuộc đời Chúa Giêsu. Các Tông đồ đôi khi trở thành lý do khiến Người lo lắng, nhưng Chúa Giêsu, vì Người tiếp nhận họ từ Chúa Cha, sau khi cầu nguyện, nên Người mang họ trong lòng, ngay cả khi họ sai lầm, ngay cả khi họ sa ngã. Trong tất cả những điều này, chúng ta khám phá được việc Chúa Giêsu vừa là thầy vừa là bạn ra sao, luôn sẵn lòng kiên nhẫn chờ đợi sự hoán cải của môn đệ. Điểm cao nhất của sự chờ đợi kiên nhẫn này là “mạng lưới” tình yêu mà Chúa Giêsu dệt quanh Thánh Phêrô. Trong Bữa Tiệc Ly, Người nói với ngài những lời chúng ta đã nghe ở đầu buổi tiếp kiến: “Simon, Simon, kìa Satan đòi lấy anh, để nó sàng anh như sàng lúa mì, nhưng Thầy đã cầu nguyện cho anh để đức tin của anh không sai phạm, và khi trở lại, anh hãy củng cố anh em mình” (Lc 22:31-32). Quả là ấn tượng khi biết rằng vào lúc đó, lúc yếu đuối, tình yêu của Chúa Giêsu không ngừng nghỉ. "Nhưng thưa cha, nếu con phạm tội trọng, Chúa Giêsu có yêu con không?" - "Có" - "Và Chúa Giêsu có tiếp tục cầu nguyện cho con không?" - “Có” - “Nhưng nếu con đã làm những điều tồi tệ nhất, và hơn thế nữa, phạm quá nhiều tội lỗi… Chúa Giêsu có tiếp tục [cầu nguyện] cho con không?” - "Có". Tình yêu của Chúa Giêsu, lời cầu nguyện của Chúa Giêsu cho mỗi người chúng ta không bao giờ ngừng, nó không bao giờ ngừng, mà còn trở nên mãnh liệt hơn, và chúng ta nằm ở trung tâm lời cầu nguyện của Người! Chúng ta phải luôn ghi nhớ điều này: Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi, Người đang cầu nguyện trước mặt Chúa Cha và làm Chúa Cha nhìn thấy các thương tích mà Người mang bên mình, để Chúa Cha thấy cái giá của ơn cứu rỗi chúng ta, đó là tình yêu Người dành cho chúng ta. Nhưng trong giờ phút này, mỗi người chúng ta hãy suy nghĩ xem: trong giờ phút này, Chúa Giêsu có cầu nguyện cho tôi hay không? Có. Đây là sự chắc chắn tuyệt vời mà chúng ta phải có.
Việc cầu nguyện của Chúa Giêsu trở lại rất đúng lúc ở một thời điểm quan trọng trong cuộc hành trình của Người, đó là sự xác minh đức tin của các môn đệ Người. Chúng ta hãy nghe lại thánh sử Luca: “Khi [Chúa Giêsu] cầu nguyện một mình, các môn đệ ở với Người; và Người hỏi họ, 'Người ta nói Thầy là ai?' Và họ trả lời, 'Gioan Tẩy Giả; nhưng có những người khác nói, Êlia và những người khác nữa nói rằng Thầy là một trong những tiên tri xưa sống lại'. Và Người hỏi họ, ‘Nhưng các con nói thầy là ai?’ Và Phêrô thay mặt họ trả lời, là ‘Đấng Kitô của Thiên Chúa’. Nhưng Người buộc và truyền cho họ không được nói điều này cho ai” (9: 18-21). Nghĩa là, những bước ngoặt lớn lao trong sứ mệnh của Chúa Giêsu luôn được đi trước bằng việc cầu nguyện, nhưng không chỉ qua loa, mà bằng lời cầu nguyện mãnh liệt và kéo dài. Luôn luôn có việc cầu nguyện trong những khoảnh khắc đó. Sự thử thách đức tin này dường như là một mục tiêu, nhưng thực ra, nó là một khởi điểm mới cho các môn đệ, bởi vì từ đó trở đi, dường như Chúa Giêsu sở đắc một sắc thái mới trong sứ mệnh của Người, nói một cách công khai với họ về cuộc khổ nạn, cái chết và sự sống lại của Người.
Với viễn cảnh trên, một viễn cảnh, theo bản năng, phát sinh sợ hãi kinh khiếp cả nơi các môn đệ lẫn nơi chúng ta, những người đọc Tin Mừng, cầu nguyện là nguồn ánh sáng và sức mạnh duy nhất. Cần phải cầu nguyện một cách mãnh liệt hơn, mỗi khi con đường gặp những khúc quanh lên dốc.
Và quả thật, sau khi loan báo cho các môn đệ biết điều gì đang chờ đợi Người ở Giêrusalem, thì biến cố Hiển Dung diễn ra. Chúa Giêsu “đem theo các ông Phêrô, Gioan và Giacôbê và lên núi để cầu nguyện. Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. Và kìa, có hai nhân vật đàm đạo với Người, đó là ông Môsê và ông Êlia. Hai vị hiện ra, rạng ngời vinh hiển, và nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại Giêrusalem” (9: 28-31), nghĩa là Cuộc Khổ Nạn. Do đó, sự biểu lộ vinh quang được mong đợi này của Chúa Giêsu đã diễn ra trong khi cầu nguyện, trong khi Chúa Con đang trầm mình trong sự hiệp thông với Chúa Cha và hoàn toàn thuận theo ý muốn đầy yêu thương của Người, thuận theo chương trình cứu rỗi của Người. Và từ việc cầu nguyện đó, có lời rõ ràng nói với ba môn đệ có mặt: “Đây là Con Ta, Người được Ta tuyển chọn; hãy lắng nghe Người ”(Lc 9:35). Từ việc cầu nguyện, phát xuất lời mời gọi lắng nghe Chúa Giêsu, luôn luôn phát xuất từ việc cầu nguyện.
Từ việc duyệt qua Sách Tin Mừng nhanh chóng này, chúng ta biết rằng Chúa Giêsu không chỉ muốn chúng ta cầu nguyện như Người cầu nguyện, mà còn bảo đảm với chúng ta rằng, ngay cả khi các nỗ lực cầu nguyện của chúng ta hoàn toàn vô dụng và vô hiệu, chúng ta luôn có thể trông cậy vào lời cầu nguyện của Người. Chúng ta phải ý thức điều này: Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi. Có hồi, một vị giám mục tốt bụng nói với tôi rằng vào một thời điểm rất tồi tệ trong cuộc đời ngài, một thử thách rất, rất, rất lớn, trong đó mọi sự chìm trong bóng tối, ngài nhìn lên Vương cung thánh đường và thấy câu này được viết rõ ràng: “Tôi, Phêrô, sẽ cầu nguyện cho bạn”. Và điều này đã tiếp thêm sức mạnh và an ủi cho ngài. Và điều an ủi này xảy ra bất cứ khi nào mỗi người chúng ta biết rằng Chúa Giêsu đang cầu nguyện cho mình. Chúa Giêsu cầu nguyện cho chúng ta. Ngay thời điểm này, ngay chính khoảnh khắc này. Anh chị em hãy làm thao tác trí nhớ này, lặp đi lặp lại điều này. Khi gặp khó khăn, khi anh chị em cảm thấy sức hút quỹ đạo kéo vào xao lãng, hãy nhớ: Chúa Giêsu đang cầu nguyện cho tôi. Nhưng thưa cha, điều này có đúng không? Đúng như thế! Chính Người đã nói điều đó. Chúng ta đừng quên rằng điều nâng đỡ mỗi chúng ta trong cuộc sống là lời cầu nguyện của Chúa Giêsu cho mỗi người chúng ta, với tên và họ của chúng ta, trước mặt Chúa Cha, chỉ cho Người các thương tích vốn là giá mua ơn cứu rỗi cho chúng ta.
Ngay cả khi những lời cầu nguyện của chúng ta chỉ là lời lắp bắp, nếu chúng ta bị lung lay bởi một đức tin dao động, chúng ta đừng bao giờ ngừng tín thác nơi Người: Tôi không biết cầu nguyện như thế nào nhưng Người cầu nguyện cho tôi. Được nâng đỡ bởi lời cầu nguyện của Chúa Giêsu, những lời cầu nguyện rụt rè của chúng ta dựa trên đôi cánh đại bàng và bay lên Thiên đường. Anh chị em đừng quên: Chúa Giêsu đang cầu nguyện cho tôi. Ngay lúc này? Đúng, ngay lúc này. Trong giây phút thử thách, trong giây phút phạm tội, ngay cả trong tội lỗi đó, Chúa Giêsu đang cầu nguyện cho tôi với rất nhiều yêu thương. Cảm ơn anh chị em.