Tại buổi yết kiến chung hôm thứ Tư, 16 tháng 6, tại Sân San Damaso, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã kết thúc loạt bài giáo lý về cầu nguyện của ngài tập chú vào lời cầu nguyện vốn được gọi là lời cầu nguyện linh mục của Chúa Giêsu.

Sau đây là nguyên văn bài giáo lý của ngài, dựa vào bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp.



Anh chị em thân mến, chúc anh chị em một buổi sáng tốt đẹp!

Trong loạt bài giáo lý này, chúng ta đã nhắc lại nhiều lần rằng cầu nguyện là một trong những nét đặc trưng rõ ràng nhất trong cuộc đời của Chúa Giêsu: Chúa Giêsu đã cầu nguyện, và Người đã cầu nguyện rất nhiều. Trong diễn trình thi hành sứ mệnh của Người, Chúa Giêsu đã đắm mình trong đó, bởi vì cuộc đối thoại với Chúa Cha là cốt lõi rực sáng trọn sự hiện hữu của Người.

Các sách Tin Mừng làm chứng rằng lời cầu nguyện của Chúa Giêsu càng trở nên mãnh liệt và cô đọng hơn xiết bao vào giờ khổ nạn và cái chết của Người. Những biến cố tột đỉnh trong cuộc đời của Người tạo nên cốt lõi trung tâm của việc rao giảng Kitô giáo: những giờ phút cuối cùng Chúa Giêsu sống tại Giêrusalem là trung tâm của Tin Mừng không những vì các Thánh sử dành nhiều chỗ rộng rãi hơn cho câu chuyện này, mà còn vì biến cố Người chết và phục sinh – giống như một tia chớp - làm sáng tỏ phần đời còn lại của Chúa Giêsu. Người không phải là một nhà từ thiện săn sóc các đau khổ và bệnh tật của con người: Người đã và còn hơn thế nữa. Trong Người, không những có sự tốt lành: mà còn có một điều gì đó hơn thế nữa, có ơn cứu rỗi, và không phải là ơn cứu rỗi từng hồi - kiểu có thể cứu tôi khỏi bệnh tật hoặc một khoảnh khắc tuyệt vọng - mà là ơn cứu rỗi toàn diện, ơn cứu rỗi của đấng được xức dầu, mang lại hy vọng trong chiến thắng dứt khoát của sự sống đối với sự chết.

Do đó, trong những ngày Lễ Vượt Qua cuối cùng của Người, chúng ta thấy Chúa Giêsu hoàn toàn đắm mình trong cầu nguyện.

Như chúng ta đã nghe, Người cầu nguyện rất nhiều trong vườn Diệtsimani, bị xao xuyến đến chết được. Tuy nhiên, chính trong giây phút đó, Chúa Giêsu đã gọi Thiên Chúa là “Abba”, là Cha (x. Mc 14:36). Chữ này, trong tiếng Aram, là tiếng nói của Chúa Giêsu, nói lên sự thân mật, nói lên sự tín thác. Chính trong lúc Người cảm thấy bóng tối bao quanh Người, Chúa Giêsu phá vỡ nó bằng chữ ngắn ngủi đó: Abba, lạy Cha.

Chúa Giêsu cũng cầu nguyện trên thập giá, bị che phủ tối tăm trong sự im lặng của Thiên Chúa. Thế nhưng, một lần nữa chữ “Lạy Cha” lại xuất hiện từ đôi môi của Người. Đó là lời cầu nguyện sốt sắng nhất, vì trên thập giá, Chúa Giêsu là Đấng chuyển cầu tuyệt đối: Người cầu nguyện cho người khác, Người cầu nguyện cho mọi người, ngay cả những người đã lên án Người, mặc dù không một ai, trừ một phạm nhân tội nghiệp đứng về phía Người. Tất cả mọi người đều chống lại Người hoặc thờ ơ với Người, chỉ có phạm nhân đó nhận ra quyền năng của Người. “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ; vì họ không biết việc họ làm ”(Lc 23:34). Giữa bi kịch, trong nỗi đau đớn tột cùng cả linh hồn lẫn thể xác, Chúa Giêsu đã cầu nguyện bằng những lời thánh vịnh; với những người nghèo khổ trên thế giới, đặc biệt những người bị mọi người lãng quên, Người đọc những lời bi thiết của Thánh vịnh 22: “Lạy Chúa, lạy Thiên Chúa của con, tại sao Chúa bỏ rơi con?” (câu 2). Người cảm nhận việc bị bỏ rơi, và Người đã cầu nguyện. Thập giá là sự hoàn thành hồng phúc của Chúa Cha, Đấng ban phát tình yêu, nghĩa là ơn cứu rỗi của chúng ta được hoàn thành. Và cũng có lần, Người gọi Chúa Cha là “Thiên Chúa của con”, “Lạy Cha, con xin phó linh hồn con trong tay Cha”: nghĩa là mọi sự, mọi sự đều là lời cầu nguyện, trong ba tiếng đồng hồ trên Thập giá.

Do đó, Chúa Giêsu cầu nguyện trong những giờ phút quyết định của cuộc khổ nạn và cái chết của Người. Và với sự sống lại, Chúa Cha sẽ khứng nhận lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện của Chúa Giêsu rất mãnh liệt, lời cầu nguyện của Chúa Giêsu rất độc đáo, và cũng trở thành kiểu mẫu cho lời cầu nguyện của chúng ta. Chúa Giêsu cầu nguyện cho mọi người: Người cầu nguyện cho cả tôi, cho từng người trong anh chị em. Mỗi người trong anh chị em có thể nói: "Chúa Giêsu, trên thập giá, đã cầu nguyện cho tôi". Người đã cầu nguyện. Chúa Giêsu có thể nói với mỗi người chúng ta: “Thầy đã cầu nguyện cho anh chị em trong Bữa Tiệc Ly, và trên Thập Giá”. Ngay trong những lúc đau đớn nhất của các nỗi khổ của chúng ta, chúng ta cũng không bao giờ cô đơn cả. Lời cầu nguyện của Chúa Giêsu ở với chúng ta. “Và bây giờ, thưa cha, ở đây, chúng con, những người đang lắng nghe điều này, Chúa Giêsu có cầu nguyện cho chúng con không?” Có, Người tiếp tục cầu nguyện để lời của Người có thể giúp chúng ta tiếp tục tiến lên. Nhưng anh chị em hãy cầu nguyện, và nhớ rằng Người cầu nguyện cho chúng ta.

Và đối với tôi, dường như đó là điều đẹp đẽ nhất đáng ghi nhớ. Đây là bài giáo lý cuối cùng của chu kỳ về cầu nguyện này: anh chị em hãy nhớ ân sủng mà chúng ta không những cầu xin, nhưng, có thể nói, chúng ta được “cầu nguyện cho”, chúng ta đã được đón nhận vào cuộc đối thoại của Chúa Giêsu với Chúa Cha, trong hiệp thông với Chúa Thánh Thần. Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi: mỗi người chúng ta hãy ghi nhớ điều này làm lòng. Chúng ta đừng nên quên. Ngay cả trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất. Chúng ta đã được nghinh đón vào cuộc đối thoại của Chúa Giêsu với Chúa Cha trong sự hiệp thông của Chúa Thánh Thần. Chúng ta đã được Chúa Giêsu Kitô mong muốn, và ngay trong giờ thống khổ, giờ chết và giờ phục sinh của Người, mọi sự đã được hiến tặng cho chúng ta. Và như thế, với lời cầu nguyện và với cuộc sống, chỉ còn phải can đảm và hy vọng, và với sự can đảm và hy vọng này, cảm nhận được lời cầu nguyện của Chúa Giêsu một cách mạnh mẽ và tiếp tục bước đi: để cuộc sống của chúng ta có thể là một cuộc sống tán tụng vinh quang Thiên Chúa vì biết rằng Người cầu nguyện cho tôi với Chúa Cha, rằng Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi.