Chút cảm nhận về những nỗi đau chết chóc thời Covid
Uyên ương liền cánh thuở hàn vi,
Bây giờ kẻ ở kẻ ra đi.
Dẫu phận người sinh ly tử biệt,
Nghĩa tào khang quặn khúc phân kỳ !
Người khóc cho người, tôi hỏi tôi,
Cao sang, quyền quý ở đâu rồi?
Bấy lâu đầu ấp cùng tay gối,
Đường nay quạnh quẽ bước đơn côi !
Tiếng khóc còn vương tuổi dại khờ,
Mây buồn giăng kín khoảng trời thơ.
Nhìn cha lịm dần nguồn sinh khí,
Quặn thắt tâm can lệ hoen mờ.
Muối xát trong lòng tiếng “Mẹ ơi!”
Còn thơ tay mẹ ẵm không rời
Kẻ ở người đi dòng huyết lệ
Xé gan đứt ruột buổi lìa đời !
Đau đớn nhìn con tuổi nằm nôi,
Khuôn mặt thiên thần thắm làn môi.
Tương lai mộng đẹp giờ bỏ lại,
Lá vàng thương khóc lá xanh rơi !
Chập chùng nối tiếp những họa tai,
Thế giới chìm trong những đêm dài.
Chiến tranh, hận thù, gieo tang tóc,
Huynh đệ tương tàn biết khóc ai?
Bức họa nhân gian đổi gam màu,
Trăm vạn con người nhuốm thương đau.
Cung trầm dệt khúc sầu ly biệt,
Khăn tang nhuộm trắng bức hoạ sầu…
Đoản khúc tương phùng chốn dương gian,
Trường ca não nuột khúc ly tan.
Lễ đẫm thương đau rừng thi thể,
Sinh ly tử biệt cách đôi đàng.
Kiếp người một thoáng vệt khói bay,
Phù du hoa cỏ kiếp lưu đày.
Trần trụi vào đời đôi tay trắng,
Cô đơn lìa thế vẫn trắng tay !
Thảm họa kinh hoàng khắp Đông- Tây
Người ơi nhớ Đấng dựng muôn loài.
Sốt sắng nguyện cầu trong hy vọng,
Mùa xuân rạng rỡ nẻo tương lai.
Nữ tu: Maria Trần Bảo Xuyên