MỘT NỖI ĐAU THÁNH
“Tôi buồn phiền quá đỗi, lòng tôi hằng đau đớn luôn!”.
Khi về hưu, Thomas Jefferson thành lập Đại học Virginia. Vị cựu Tổng thống tin rằng, sinh viên sẽ học tập nghiêm túc, bằng chứng là nội quy kỷ luật nhà trường khá nhẹ. Thật không may, lòng tin của ông đặt không đúng chỗ, một cuộc bạo động dẫn đến đổ máu đã xảy ra; trong đó, các giáo sư bị tấn công. Hôm sau, một cuộc họp được tổ chức, Jefferson có mặt; và dĩ nhiên, có cả các sinh viên bất trị. Jefferson nói, “Đây là một trong những sự kiện đau đớn nhất suốt cả đời tôi!”, và ông bật khóc. Giám thị yêu cầu những kẻ bạo động tiến lên; tất cả đều nhận lỗi. Sau đó, một sinh viên trong số ấy nói, “Đó không phải là lời nói của Jefferson, nhưng là nước mắt của ông ấy!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Jefferson đau đớn! Thế nhưng, phụng vụ Lời Chúa hôm nay còn cho thấy một nỗi đau lớn hơn. Đó là nỗi đau của Chúa Giêsu cộng với nỗi đau của thánh Phaolô, làm thành ‘một nỗi đau thánh’ trước sự cứng lòng của những người đương thời, khi họ nhất mực từ chối sứ điệp thiên sai của Con Thiên Chúa. Phaolô than thở, “Tôi buồn phiền quá đỗi, lòng tôi hằng đau đớn luôn!”.
Trong thư Rôma hôm nay, một lý do khiến Phaolô vô cùng đau khổ, là việc đa số những người Do Thái từ chối Chúa Giêsu là Đấng Messia; ở một số nơi, họ hành động mạnh mẽ chống lại các Kitô hữu, những người mà họ coi là phản bội hoặc dị giáo. Phaolô nhấn mạnh, đây không phải là những lời nói suông, “Lương tâm tôi làm chứng cho tôi trong Thánh Thần; tôi buồn phiền quá đỗi, lòng tôi hằng đau đớn luôn”, nhưng là một nỗi đau thực sự khi ngài phải lo lắng cho tương lai thiêng liêng của dân tộc mình, đến nỗi Phaolô sẵn sàng tách khỏi Chúa Kitô hoàn toàn nếu điều này có lợi cho đồng bào mình; theo nghĩa đen, Phaolô tự nguyện trở thành tù nhân, bị nguyền rủa và bị loại trừ để anh em ngài nhận biết Chúa Giêsu. Đó quả là ‘một nỗi đau thánh’ thực sự!
Như Phaolô, trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng trải nghiệm một nỗi đau tương tự. Một ngày Sabbat, một thủ lãnh biệt phái mời Ngài dùng bữa, họ rình rập dò xét Ngài. Một người mắc bệnh thuỷ thũng xuất hiện. Người bệnh này từ đâu ra? Bất cứ ai cũng có quyền nghĩ rằng, đây có thể là một sự sắp đặt của chủ nhà. Và dẫu cho đó là sự thật, thì Chúa Giêsu vẫn quyết tâm đến cùng để tỏ cho họ thấy lòng thương xót của Ngài, không chỉ đối với người bệnh nhưng còn cho cả những ai đang toan tính hại Ngài. Ngài hỏi họ, “Trong ngày Sabbat, có được phép chữa lành không?”. Tin Mừng nói, “Họ làm thinh!”. Chính sự làm thinh lại phơi trần ác tâm trong họ; nhưng về phía Chúa Giêsu, “Ngài kéo kẻ ấy lại, chữa lành, rồi cho về”. Sau đó, Ngài đau đớn đặt câu hỏi, “Trong ngày Sabbat, ai trong các ông có con lừa hay con bò rơi xuống giếng mà không lập tức kéo nó lên sao?”; và họ tiếp tục làm thinh, để lại cho Ngài ‘một nỗi đau thánh!’.
Trong một thế giới, một môi trường từ chối Chúa Giêsu và sứ điệp của Ngài, tâm hồn các môn đệ mọi thời của Ngài phải là nơi ẩn tàng ‘một nỗi đau thánh’. Như các biệt phái đã vin vào truyền thống và tập tục ngày Sabbat đến nỗi trở nên lạnh lùng trước nỗi thống khổ của tha nhân, và quan trọng hơn, đàng sau, là thách thức Chúa Giêsu; thì thế giới hôm nay, với lý do này, lý do khác, từ chối chính Ngài và sứ điệp của Ngài, Giáo Hội cũng đang đối mặt với bao thách thức. Vấn đề trợ tử, phá thai, hôn nhân đồng tính, nan đề di dân và nạn buôn người… tất cả đang thực sự là những nhức nhối. Thế nhưng, lập trường của Chúa Giêsu và Giáo Hội thật rõ ràng, phẩm giá và sự sống con người có giá trị vô song; và việc nâng con người lên, chữa lành nó, phải là ưu tiên hàng đầu!
Anh Chị em,
Trước những sự kiện đau lòng của thế giới, của Giáo Hội hay của các cộng đoàn, các gia đình… liệu chúng ta có một cảm thức đau xót nào không? Hay đó không phải là vấn đề của tôi! Cụ thể, trước sự cứng cỏi của những người chúng ta quen biết, khi họ từ chối niềm tin Công Giáo hay đang đắm chìm trong một tội lỗi nào đó… hoặc gần gũi hơn, sau những ngày dịch bệnh, không ít người bỏ luôn nhà thờ, bỏ đạo; thử hỏi, chúng ta có đau ‘một nỗi đau thánh’ nào không? Và quan trọng hơn, chúng ta đã làm gì? Chúng ta có cầu nguyện, hy sinh, thăm viếng, khuyên nhủ và thiết thực nhất, có ra sức sống thánh mỗi ngày để làm gương sáng cho những anh chị em đó không?
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết vui khi Chúa vui, buồn khi Chúa buồn; và nhất là biết đau khi Chúa đau, bởi ‘một nỗi đau thánh’ nào đó!”, Amen.
(Tgp. Huế)