TRỞ NÊN MỘT NGƯỜI BẠN
“Không tìm được lối đem người ấy vào, họ lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Chúa Giêsu”.

Phillips Brooks, một giáo sĩ rất bận rộn, nhưng sẵn sàng dành thời gian cho bất cứ ai. Trước khi Brooks qua đời, một bạn trẻ viết thư hỏi bí quyết về sức mạnh và sự thanh thản của ông; Brooks hồi âm, “Càng về chiều, tôi càng xác tín, những ngày cuối đời là những ngày bình an, viên mãn nhất đời mình. Đó là một sự hiểu biết sâu sắc hơn, chân thật hơn về tình yêu đối với Chúa Giêsu. Tôi không thể diễn tả nó; nhưng Ngài đang ở đây, Ngài biết tôi và tôi biết Ngài, một điều thực nhất trên thế giới; và mỗi ngày, nó càng thực hơn. Tôi tự hỏi, sự hiểu biết này sẽ phát triển đến mức nào nếu những ngày này cứ mãi kéo dài? Vì Ngài đã thực sự ‘trở nên một người bạn’ của tôi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Ngài đã thực sự ‘trở nên một người bạn’ của tôi!”. Đồng tình với Brooks, Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta nhìn vào ‘những người bạn’ của một người bất toại; để qua đó, chiêm ngắm ‘Giêsu’, một người bạn của tất cả những ai muốn có Ngài là bạn; và đến lượt họ, ‘trở nên một người bạn!’.

Tin Mừng nói, “Họ không tìm được lối vào, vì dân chúng quá đông”; nên họ đã đưa ra một quyết định không thể táo bạo hơn để có thể đặt được người bạn èo uột của mình trước Chúa Giêsu. Có thể nói, những người bạn tốt lành này là một phần của phép lạ; vì không có họ, phép lạ chữa lành đã không xảy ra. Đó là những người bạn đầy lòng tin; không tin, làm sao họ có thể tạo nên ‘một màn diễn’ ngoạn mục có một không hai đến thế! Chúa Giêsu không thể lờ đi những gì ‘đong đưa’ trên đầu Ngài và đang xảy ra trước mặt Ngài; Tin Mừng nói, “Thấy lòng tin của họ…”. Phải, Ngài đánh giá cao cái họ đang có, lòng tin; lòng tin của những người bạn và lòng tin của chính bệnh nhân. Mùa Vọng, mùa ‘trở nên một người bạn’ đầy lòng tin! Và thật thú vị, ‘trở nên một người bạn’ đầy lòng tin là phép lạ thực sự của Mùa Vọng, còn hơn cả được chữa lành.

Bài đọc một hôm nay nói, “Hãy nâng đỡ những bàn tay mỏi mệt, và làm vững mạnh những đầu gối rã rời… Này đây Thiên Chúa các ngươi đến!”. Những lời đầy khích lệ của Isaia một lần nữa được lặp lại trong Thánh Vịnh đáp ca, “Kìa Thiên Chúa chúng ta đến cứu chúng ta!”. Mùa Vọng, mùa mỗi người ‘trở nên một người bạn’, sẵn sàng nâng đỡ những bàn tay mỏi mệt, làm mạnh những đầu gối rã rời; mùa mỗi người nói với những tâm hồn xao xuyến rằng, “Can đảm lên, Chúa đang đến!”. Và cách tốt nhất, nhanh nhất để làm các điều đó cho các tâm hồn là đưa họ đến với Chúa Giêsu, Ngài là “Thánh Lộ” như Isaia nói. Có Giêsu, sa mạc sẽ mừng vui, đồng khô sẽ hoan hỷ; vì lẽ, ‘Giêsu’ là mạch suối vọt lên nơi hoang địa linh hồn, là sông chảy nơi đồng vắng lòng người; với Ngài, người mù sẽ thấy, người điếc sẽ nghe, và người què sẽ nhảy nhót như nai rừng!

Anh Chị em,

“Ngài đã thực sự ‘trở nên một người bạn’ của tôi!”. Giêsu, một người bạn, cũng là Đấng giải thoát; một người bạn mà bất cứ ai cũng có thể tiếp cận dễ dàng bất cứ cách nào, bất cứ lúc nào, miễn sao họ đến được với Ngài. Mùa Vọng, mùa nhắc nhở chúng ta, Ngài là “Một Người Bạn Cứu Độ”, và tuyệt vời hơn, Ngài còn là một người bạn lý tưởng cho tất cả những ai muốn ‘trở thành một người bạn’. Hôm nay, trên các bàn thờ, Ngài đang tiếp tục trở nên một người bạn “hiến mình cho kẻ mình yêu”, cách riêng cho những ai muốn bắt chước Ngài để hiến thân phục vụ anh chị em mình. Có được cảm thức đó, chúng ta mỏi mong gặp Ngài và dẫn đưa những người khác đến với Ngài. Thế giới đang bất an, biết bao con người đang mỏi mệt và rã rời. Hơn bao giờ hết, chúng ta được mời gọi trở nên những người bạn, những ‘Giêsu khác’ cho tha nhân trong môi trường mình.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin chữa lành con, để con thuộc trọn về Chúa, ‘trở nên một người bạn’ thiết thân của Chúa; để từ đó, con có thể ‘trở nên một người bạn’ của bất cứ ai!”, Amen.

(Tgp. Huế)