CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY
1 Sm 16,1b.6-7.10-13; Ep 5,8-14; Ga 9,1-41
NỖI ĐAU CỦA NGƯỜI MÙ

Người Nhật kể câu chuyện sau đây:

Có một người mù kia, một ngày nọ, đi thăm một người bạn thân của mình. Vì lâu ngày không gặp nhau, nên hai người mải mê hàn huyên đến quên cả thời gian. Tối đến, người bạn mù ra về. Vì trời đen mịt, nên người bạn kia tặng cho người mù một cái đèn lồng để cầm mà đi đường. Anh bạn mù tưởng rằng bạn mình chơi mình, nên nói: “Tôi mù, dùng đèn làm gì?” Nhưng anh bạn trả lời: “Không, anh cầm đèn này mà đi để người khác thấy anh trong đêm mà tránh.” Nghe có lý, anh cầm đèn ra về. Tuy nhiên, trên đường đi không may gió mạnh làm tắt đèn mà anh không biết. Vì thế, có một người thúc vào anh mù, làm cho anh ta ngã lăn ra trên đường. Anh mù mới quát: “Tụi bay mù cả sao? Tại sao không thấy đèn của tôi mà tránh.” Người đi đường nói: “Anh ơi, đèn của anh tắt lâu rồi!”

Câu chuyện trên đây giúp chúng ta hiểu phần nào ý nghĩa của câu chuyện Chúa Giêsu chữa anh mù trong bài Tin Mừng hôm nay.

Thánh Gioan cho biết: Anh ta bị mù bẩm sinh và hết phương cứu chữa. Đức Giêsu thấy anh, liền động lòng thương và cứu chữa anh. Người “nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người mù, rồi bảo anh ta: Anh hãy đến hồ Silôác mà rửa. Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn thấy được” (Ga 9,6-7). Và anh tuyên xưng: “Thưa Ngài, tôi tin,” rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người (Ga 9,38).

Như thế, cùng một lúc Đức Giêsu làm hai phép lạ: chữa cặp mắt thể xác để anh được thấy và chữa cặp mắt đức tin để anh tin nhận Người là Thiên Chúa. Tuy nhiên, phép lạ chữa bệnh mù lòa về đức tin quan trọng hơn.

Hình ảnh trong Tin Mừng này nói với chúng ta điều gì?

Theo sự giải thích của các Giáo Phụ, người mù ở đây là hình ảnh của loài người, hình ảnh mỗi người chúng ta, bị mù lòa do tội lỗi nguyên tổ và tội riêng chúng ta phạm.

Chúng ta bị mù lòa khi bỏ Thiên Chúa mà chạy theo những cám dỗ của ma quỷ, vật chất và danh lợi, và tôn thờ chúng như là chỗ nhất, thay vì phải tôn thờ và yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự.

Chúng ta bị mù lòa vì tính kiêu ngạo, tự phụ, sự thành kiến đã làm cho chúng ta không biết mình, không nhận ra những khuyết điểm của mình và không còn khả năng nhìn nhận sự thật. Chúng ta bị mù lòa vì tính ích kỷ đã làm cho chúng ta vô cảm, không biết giúp đỡ và quan tâm trước nỗi đau của người khác v.v…

Tuy nhiên, chúng ta được chữa lành khỏi sự mù lòa, điếc lác nhờ Đức Kitô. Người chính là Đấng Cứu Độ của nhân loại. Người chữa lành chúng ta bằng sự tự hạ, cái chết trên thập giá và sự phục sinh vinh hiển của Người.

Ân sủng đó thật cao cả và huyền nhiệm! Đúng như bài hát nổi tiếng Amazing grace của người Ái Nhĩ Lan diễn tả:
Amazing grace! How sweet the sound that saved a wreth like me! I once was lost but now am found, was blind but now I see.
Ôi hồng ân tuyệt vời! Âm thanh thật ngọt ngào đã cứu vớt kẻ khốn khổ như con! Con đã lạc mất, nay lại tìm thấy; con bị mù lòa, nay lại nhìn thấy.

Ngợi khen, chúc tụng Thiên Chúa Ba Ngôi uy quyền. Nguyện xin Nước Người chóng trị đến, danh Chúa soi dẫn muôn người về nơi vĩnh phúc quê trời, cùng nhau kính thờ Chúa Trời muôn đời. Amen!

ĐCV Thánh Phanxicô Xaviê - Nghệ An
http://nguoinguphu.blogspot.com/