Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “TWO YEARS ON, STILL UNBROKEN”, nghĩa là “Hai năm trôi qua, vẫn không bị bẻ gẫy”.

Hai năm trước, lực lượng Nga đã cố gắng tấn công chớp nhoáng kiểu Hitler ở Ukraine. Theo nhà độc tài Nga Vladimir Putin, mục tiêu của nó là xóa sổ Ukraine: cả nhà nước Ukraine và dân tộc Ukraine, với ngôn ngữ và văn hóa đặc biệt. Cuộc tấn công chớp nhoáng đã thất bại nhờ vào cuộc kháng chiến hoành tráng của người Ukraine, được xác định bằng những hành động dũng cảm của Homeric và được duy trì bởi sự đoàn kết xã hội đáng chú ý. Vì vậy, một điều trớ trêu trong cuộc chiến của Putin: Dân tộc Ukraine đoàn kết hơn bao giờ hết, khả năng phục hồi kiên cường và ý chí chiến thắng được tôi luyện trong lò luyện thép của Nga.

Cái giá mà Ukraine phải trả là không thể tính toán được. Không ai biết chính xác có bao nhiêu binh sĩ, quân dự bị, tình nguyện viên và dân thường Ukraine đã thiệt mạng; con số chắc chắn là hàng trăm ngàn. Cách thức chiến tranh của Nga - bao gồm việc phá hủy bừa bãi cơ sở hạ tầng kinh tế, trường học, bệnh viện và trung tâm văn hóa - đã gây ra thiệt hại có thể lên tới hàng ngàn tỷ đô la, thậm chí các lực lượng Nga đã biến Ukraine thành bãi mìn lớn nhất thế giới, việc này sẽ phải mất hàng thập kỷ để làm sạch. Có tới 14 triệu người Ukraine đã trở thành người tị nạn quốc tế hoặc người di tản trong nước; tuy nhiên không có trại tị nạn nào ở Ukraine hoặc các nước láng giềng Âu Châu, vì những người có nhà đã mở cửa cho đồng bào hoặc đồng minh của họ. (Như Đức Tổng Giám mục Borys Gudziak của Giáo hội Công giáo Ukraine đã nói gần đây, “Vào mùa đông năm 2022–23, khi Putin làm hư hại hoặc phá hủy 40% mạng lưới điện của Ukraine, không ai bị đóng băng. Mọi người thực sự đã chia sẻ sự ấm áp của họ.”)

Nga cũng không tha cho các nhà thờ ở Ukraine: Khoảng sáu trăm ngôi nhà thờ phượng đã bị hư hại hoặc phá hủy trong hai năm qua. Ở những nơi lực lượng Nga nắm giữ lãnh thổ Ukraine, quyền tự do tôn giáo đã bị dập tắt đối với người Công giáo, Tin lành, Do Thái, Hồi giáo - và những người Chính thống giáo Ukraine, những người sẽ không khuất phục trước Giáo chủ Chính thống Nga ở Mạc Tư Khoa, mà người lãnh đạo, Thượng phụ Kirill, lặp lại ngôn ngữ thánh chiến của người Sunni và Hồi giáo Shiite ủng hộ một cách báng bổ cuộc chiến diệt chủng của Putin.

Tuy nhiên Ukraine vẫn không bị bẻ gãy.

Không ai có trái tim hay tâm hồn có thể xem một đoạn video ngắn 90 giây về những người Ukraine bị thương trong chiến tranh mà không cảm động và ngưỡng mộ những con người như vậy: một cậu bé tám tuổi bị bỏng mặt khủng khiếp đang học khiêu vũ; trẻ em và người lớn bị cụt chân, hầu hết đều có chân giả, bơi lội, chạy, học võ, bế trẻ sơ sinh — tất cả đều giữa một cuộc chiến tranh tàn khốc. Tuy nhiên, có những người Mỹ - kể cả các nhà lập pháp và một ứng cử viên tổng thống nổi tiếng - vẫn tiếp tục tưởng tượng, bằng cách nào đó, rằng có một kết quả có thể chấp nhận được về mặt đạo đức và chính trị cho cuộc đấu tranh này mà không liên quan đến việc đánh bại quyết tâm tái dựng lại Đế quốc Nga của Putin: một tham vọng không dừng lại ở biên giới của một Liên Xô quá cố, không đáng tiếc thương.

Cũng có những người Mỹ tiếp tục nuốt chửng câu nói tuyên truyền của Nga và trên thực tế, trở thành những người hỗ trợ chính trị cho Putin ở Hoa Kỳ.

Cuộc chiến của Nga ở Ukraine diễn ra trước nhiều năm bởi một chiến dịch thông tin sai lệch quy mô lớn, sử dụng các trang trại dư luận viên để tràn ngập internet và mạng xã hội với những lời dối trá: trong số đó, một tên bạo chúa giết người, kẻ ám sát những người chỉ trích trong nước đồng thời gây ra tình trạng hỗn loạn bên ngoài biên giới Nga, bằng cách nào đó tên sát nhân này lại được coi là một người bảo vệ “nền văn minh Kitô giáo”. Tính dễ bị tổn thương của người Mỹ trước tuyên truyền của Nga có một lịch sử lâu dài, bắt nguồn từ bài báo ca tụng Cách mạng Bolshevik của John Reed và tiếp tục với việc tờ New York Times của Walter Duranty che đậy việc Stalin cố tình bỏ đói hàng triệu người Ukraine trong vụ Holodomor năm 1932–33. Quỹ đạo của hành vi sai trái đó hiện đã đạt đến mức lố bịch quá đáng khi Tucker Carlson đóng vai trò liếm láp, cho phép Putin tuyên bố phi lý rằng Ba Lan phải chịu trách nhiệm về việc bị Hitler xâm lược vào năm 1939.

Cuộc tấn công tuyên truyền đương thời của Nga đã có tác động đến một Quốc hội Hoa Kỳ đang hoạt động kém hiệu quả. Quyết tâm sinh tồn của Ukraine, được bảo đảm bằng máu, đã làm suy yếu quân đội Nga, củng cố NATO, kêu gọi Âu Châu tỉnh táo và từ đó đóng góp đáng kể cho an ninh của Hoa Kỳ: một quốc gia vô cùng giàu có với 92 tỷ Mỹ Kim được chi vào cá cược túc cầu, bóng rổ và bóng chày vào năm 2022–23. Các chính trị gia lập luận rằng chúng ta không đủ khả năng để hỗ trợ Ukraine về mặt quân sự, hoặc những người khăng khăng liên kết hỗ trợ quân sự cho Ukraine với việc giải quyết các bất bình về chính sách trong nước của họ, đều ảo tưởng hoặc không muốn giải thích sự thật địa chính trị của cuộc sống cho cử tri của họ.

Trong cả hai trường hợp, họ có thể học được bài học từ Arthur Vandenberg.

Thượng nghị sĩ Vandenberg, một người bảo thủ về tài chính của Đảng Cộng hòa về cân bằng ngân sách, đã phản đối nhiều chương trình Thỏa thuận mới và Thỏa thuận công bằng trong chính quyền Roosevelt và Truman. Nhưng khi Tổng thống Truman tìm kiếm sự ủng hộ cho Kế hoạch Marshall và NATO, Vandenberg đã không yêu cầu Tổng thống Truman phải hồi đáp bằng việc bãi bỏ một trong những lỗi sai của vị Tổng thống là Đạo luật Quan hệ Lao động Quốc gia. Arthur Vandenberg đã trưởng thành. Liệu ngày hôm nay có thêm nhiều người trong số họ có mặt tại Quốc hội, đoàn kết với những người bạn và đồng minh Ukraine bất khuất của chúng ta hay không.


Source:First Things