Lúc 5g chiều Chúa Nhật, 02 Tháng Sáu, Đức Thánh Cha Phanxicô đã chủ sự thánh lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, thường được gọi là Corpus Christi. Đức Hồng Y Víctor Manuel Fernández, Bộ trưởng Bộ Giáo lý Đức tin, đã chủ tế Thánh lễ tại Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô. Đức Giám Mục Baldassare Reina, phó Giám Quản giáo phận Rôma, đã rước Mình Thánh Chúa trong cuộc rước.

Lần cuối cùng Đức Thánh Cha dẫn đầu cuộc rước Mình Thánh Chúa Kitô dọc theo tuyến đường truyền thống của Rôma từ Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô đến Đền Thờ Đức Bà Cả là bảy năm trước vào năm 2017.

Nguyên bản tiếng Ý có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Người cầm lấy bánh và đọc lời chúc tụng (Mc 14,22). Đó là cử chỉ mở đầu câu chuyện thiết lập Bí tích Thánh Thể trong Tin Mừng Thánh Marcô. Và chúng ta có thể bắt đầu từ cử chỉ này của Chúa Giêsu – chúc tụng – để suy ngẫm về ba chiều kích của Mầu Nhiệm mà chúng ta đang cử hành: tạ ơn, ký ức và hiện diện.

Đầu tiên: cảm ơn. Từ “Eucaristia” hay “Thánh Thể” thực sự có nghĩa là “cảm ơn”: “tạ ơn” Thiên Chúa vì những hồng ân của Ngài, và theo nghĩa này, Thánh Thể là quan trọng. Đó là thức ăn hàng ngày, nhờ đó chúng ta mang đến Bàn thờ tất cả những gì chúng ta đang có: cuộc sống, công việc, thành công và thậm chí cả thất bại, được tượng trưng bằng phong tục đẹp đẽ của một số nền văn hóa là nhặt và hôn bánh khi nó rơi xuống. Hãy nhớ rằng Bánh Thánh quá quý giá để có thể vứt đi, ngay cả khi Bánh Thánh đã rơi xuống. Do đó, Bí tích Thánh Thể dạy chúng ta chúc lành, đón nhận và hôn, trong lời tạ ơn, những ân sủng của Thiên Chúa, và điều này không chỉ trong việc cử hành mà còn trong cuộc sống.

Chẳng hạn bằng cách không lãng phí những của cải và tài năng mà Chúa đã ban cho chúng ta. Nhưng cũng bằng cách tha thứ và nâng đỡ những người mắc sai lầm và sa ngã vì yếu đuối hoặc sai lầm: bởi vì mọi thứ đều là một món quà và không có gì có thể bị mất đi, bởi vì không ai có thể bị bỏ lại phía sau, và mọi người phải có cơ hội đứng dậy và tiếp tục cuộc hành trình. Và chúng ta cũng có thể làm điều này trong cuộc sống hàng ngày, thực hiện công việc của mình với tình yêu thương, với sự chính xác, cẩn thận, như một món quà và một sứ mệnh. Và hãy luôn giúp đỡ những người đã vấp ngã. Anh chị em không thể coi thường một người, nhưng hãy giúp họ đứng dậy. Và đây là sứ mệnh của chúng tôi.

Để tạ ơn, chắc chắn chúng ta có thể bổ sung thêm nhiều thứ khác. Đó là những thái độ “Thánh Thể” quan trọng, bởi vì chúng dạy chúng ta nắm bắt được giá trị của những gì chúng ta làm và những gì chúng ta cống hiến.

Đầu tiên, hãy cảm ơn. Thứ hai: “làm phép bánh” có nghĩa là tưởng nhớ. Về cái gì? Thưa: Đối với Israel cổ đại, đó là vấn đề tưởng nhớ sự giải phóng khỏi chế độ nô lệ ở Ai Cập và sự khởi đầu của cuộc di cư về miền đất hứa. Đối với chúng ta, đó là sống lại, là Lễ Phục Sinh của Chúa Kitô, Cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh của Người, qua đó Người đã giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi và cái chết. Hãy nhớ đến cuộc đời, nhớ những thành công, nhớ những lỗi lầm, nhớ bàn tay dang rộng của Chúa luôn giúp chúng ta nâng mình lên, nhớ đến sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời chúng ta.

Có những người nói rằng những người chỉ nghĩ đến bản thân mình là những người tự do, những người tận hưởng cuộc sống; và trong cuộc sống không thiếu những người thờ ơ và có lẽ kiêu ngạo, làm mọi thứ họ muốn bất chấp người khác. Đây không phải là tự do: đây là một tình trạng nô lệ ngấm ngầm, một tình trạng nô lệ khiến chúng ta càng trở nên nô lệ hơn.

Tự do không được tìm thấy trong két sắt của những người tích lũy cho mình, cũng như trên ghế sofa của những người lười biếng sống buông thả và chủ nghĩa cá nhân: tự do được tìm thấy nơi bàn tiệc thánh, nơi mà không có lý do nào khác ngoài tình yêu, người ta cúi đầu trước anh em để dâng tặng họ sự phục vụ của mình, cuộc sống của họ, để nhận được “ơn cứu rỗi”.

Cuối cùng, bánh Thánh Thể là sự hiện diện thực sự. Và với điều này, Ngài nói với chúng ta về một Thiên Chúa không xa cách, không ghen tị nhưng gần gũi và liên đới với con người; Đấng không bỏ rơi chúng ta, nhưng tìm kiếm chúng ta, chờ đợi chúng ta và luôn đồng hành với chúng ta, đến mức đặt mình vào tay chúng ta, không có khả năng tự vệ.

Và sự hiện diện của Người cũng mời gọi chúng ta đến gần anh em nơi tình yêu mời gọi chúng ta.

Anh chị em thân mến, thế giới của chúng ta cần biết bao tấm bánh này, hương thơm và hương vị của nó, một hương thơm có vị của lòng biết ơn, có vị của tự do, có vị của sự gần gũi! Mỗi ngày chúng ta thấy quá nhiều đường phố, có lẽ từng sặc mùi bánh nướng, biến thành đống gạch vụn vì chiến tranh, sự ích kỷ và thờ ơ! Điều cấp bách là hãy mang lại cho thế giới hương thơm tươi mát của bánh tình yêu, tiếp tục hy vọng và xây dựng lại mà không bao giờ mệt mỏi những gì hận thù đã phá hủy.

Đây cũng là ý nghĩa của cử chỉ mà chúng ta sẽ thực hiện ngay sau đây, với cuộc Rước Thánh Thể: bắt đầu từ Bàn thờ, chúng ta sẽ đưa Chúa đến giữa các ngôi nhà trong thành phố của chúng ta. Chúng ta làm điều đó không phải để phô trương hay khoe khoang đức tin của mình, nhưng để mời gọi mọi người tham gia vào Bánh Thánh Thể, vào sự sống mới mà Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta. Chúng ta hãy thực hiện cuộc rước trong tinh thần này. Cảm ơn.


Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana