Theo tin Tòa Thánh, ngày 27 tháng 10, 2024, Đức Phanxicô đã chủ trì Thánh Lễ tại Nhà Nguyện Giáo Hoàng trong Vương cung Thánh đường Thánh Phê-rô nhân dịp bế mạc Phiên họp thường lệ lần thứ 16 của Thượng hội đồng Giám mục về tính đồng nghị kéo dài từ 2021 tới nay. Nhân dịp này ngài đã giảng bài giảng sau đây, căn cứ vào bản tiếng Anh của Tòa Thánh.



Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta về Bartimaeus, một người mù bị bắt phải ăn xin bên vệ đường, một kẻ bị ruồng bỏ không còn hy vọng. Tuy nhiên, khi nghe thấy Chúa Giêsu đi ngang qua, anh ta bắt đầu la lên với Người. Tất cả những gì Bartimaeus có thể làm là kêu lên đau đớn với Chúa Giêsu và bày tỏ mong muốn được nhìn thấy lại. Trong khi những người khác bối rối vì tiếng la của anh ta và khiển trách anh ta, Chúa Giêsu đã dừng lại. Vì Thiên Chúa luôn lắng nghe tiếng kêu của người nghèo, và không có tiếng kêu đau đớn nào mà Người không lắng nghe.

Hôm nay, khi bế mạc Phiên họp Toàn thể của Thượng hội đồng giám mục, với lòng tràn đầy biết ơn về những khoảnh khắc chúng ta đã chia sẻ, chúng ta hãy cùng suy gẫm về những gì đã xảy ra với Bartimaeus. Ban đầu, anh ta “ngồi bên vệ đường” (Mc 10:46), nhưng đến cuối cùng, anh ta được Chúa Giêsu gọi, phục hồi thị lực và “đi theo Người trên đường” (c. 52).

Điều đầu tiên mà Tin Mừng kể cho chúng ta về Bartimaeus là anh ta đang ăn xin bên vệ đường. Tư thế của anh ta giống như một người ngồi bên vệ đường, chìm đắm trong nỗi đau của chính mình, như thể không còn việc gì khác để làm ngoài việc nhận thứ gì đó từ nhiều người hành hương đi qua thành phố Jericho khi Lễ Vượt qua đang đến gần. Tuy nhiên, như chúng ta biết, nếu chúng ta thực sự muốn sống, chúng ta không thể ngồi yên một chỗ. Cuộc sống đòi hỏi phải di chuyển, lên đường, mơ ước, lập kế hoạch, mở ra tương lai. Vậy thì, người mù Bartimaeus tượng trưng cho sự mù quáng bên trong kìm hãm chúng ta, khiến chúng ta bị kẹt ở một nơi, ngăn cản chúng ta khỏi sự năng động của cuộc sống và phá hủy hy vọng của chúng ta.

Điều này có thể giúp chúng ta suy gẫm không những về cuộc sống của chính mình mà còn về ý nghĩa của việc trở thành Giáo hội của Chúa. Có quá nhiều thứ trên đường đi có thể khiến chúng ta mù quáng, không có khả năng nhận ra sự hiện diện của Chúa, không chuẩn bị để đối diện với những thách thức của thực tại, đôi khi không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho những câu hỏi của rất nhiều người đang kêu cầu chúng ta, như Bartimaeus đã làm với Chúa Giêsu. Chúng ta không thể tiếp tục thụ động trước những câu hỏi mà những người đàn bà và đàn ông ngày nay nêu ra, trước những thách thức của thời đại chúng ta, sự cấp bách của công cuộc truyền giáo và nhiều vết thương đang hành hạ nhân loại. Thưa anh chị em, chúng ta không thể ngồi yên. Một Giáo hội thụ động, vô tình rút lui khỏi cuộc sống và tự giới hạn mình vào bên lề của thực tại, là một Giáo hội có nguy cơ vẫn mù quáng và trở nên thoải mái với sự bất an của chính mình. Nếu chúng ta vẫn mắc kẹt trong sự mù quáng của mình, chúng ta sẽ liên tục không nắm bắt được tính cấp thiết của việc đưa ra phản ứng mục vụ cho nhiều vấn đề của thế giới chúng ta. Chúng ta hãy cầu xin Chúa gửi Chúa Thánh Thần đến với chúng ta, để chúng ta không ngồi trong sự mù quáng của mình, nói cách khác có thể là sự thế tục, sự tự mãn hoặc trái tim khép kín. Chúng ta không thể ngồi yên trong sự mù quáng của mình.

Tuy nhiên, chúng ta nên nhớ rằng Chúa đi qua mỗi ngày. Chúa luôn đi qua và dừng lại để chăm sóc sự mù quáng của chúng ta. Chúng ta nên tự hỏi, "Tôi có nghe thấy Chúa đi qua không? Tôi có khả năng nghe thấy tiếng bước chân của Chúa không? Tôi có khả năng phân định khi Chúa đi qua không?" Thật tốt nếu Thượng hội đồng thúc giục chúng ta với tư cách là một Giáo hội hãy giống như Bartimaeus: một cộng đồng các môn đệ, khi nghe thấy Chúa đang đi qua, cảm thấy niềm vui cứu rỗi, cho phép bản thân được đánh thức bởi sức mạnh của Tin Mừng và kêu cầu Người. Giáo hội làm điều này khi đón nhận tiếng kêu của tất cả đàn bà và đàn ông trên thế giới, của những người muốn khám phá niềm vui của Tin Mừng, và của những người đã quay lưng; tiếng kêu thầm lặng của những người thờ ơ; tiếng kêu của những người đau khổ, của người nghèo và người bị thiệt thòi, của trẻ em bị bắt làm nô lệ ở rất nhiều nơi trên thế giới để làm việc; tiếng nói tan vỡ của những người không còn sức lực để kêu lên với Chúa, hoặc vì họ không có tiếng nói hoặc vì họ đang tuyệt vọng. Chúng ta không cần một Giáo hội thụ động và bi quan, mà là một Giáo hội lắng nghe tiếng kêu của thế giới - tôi muốn nói điều này ngay cả khi một số người có thể bị xúc phạm - một Giáo hội làm bẩn tay mình trong việc phục vụ.

Vì vậy, chúng ta đến với khía cạnh thứ hai. Tin Mừng cho chúng ta biết rằng nếu ban đầu Bartimaeus ngồi, thì đến phút cuối chúng ta thấy anh ta đi theo Chúa Giêsu trên đường. Đây là một cách diễn đạt điển hình trong Tin Mừng, có nghĩa là anh ta đã trở thành môn đệ của Chúa và đã đi theo bước chân của Người. Khi người ăn xin kêu lên với Người, Chúa Giêsu dừng lại và gọi anh ta. Bartimaeus, từ chỗ ngồi của mình, nhảy lên và ngay sau đó lấy lại được thị lực. Bây giờ anh ta có thể nhìn thấy Chúa; anh ta có thể nhận ra hành động của Chúa trong cuộc sống của mình và cuối cùng lên đường theo Người. Chúng ta hãy làm như vậy. Bất cứ khi nào chúng ta ngồi xuống và ổn định, khi với tư cách là một Giáo hội, chúng ta không thể tìm thấy sức mạnh, lòng can đảm hoặc sự táo bạo để đứng dậy và tiếp tục trên con đường, chúng ta hãy luôn nhớ quay trở lại với Chúa và Tin Mừng của Người. Chúng ta luôn cần quay trở lại với Chúa và Tin Mừng. Khi Người đi qua hết lần này đến lần khác, chúng ta cần lắng nghe tiếng gọi của Người để chúng ta có thể đứng dậy và Người có thể chữa lành sự mù lòa của chúng ta; và rồi chúng ta có thể một lần nữa theo Người, và đồng hành cùng Người trên đường đi.

Tôi muốn nhắc lại rằng Tin Mừng nói về Bartimaeus rằng ông “đã theo Người trên đường đi”. Đây là hình ảnh của Giáo hội đồng nghị. Chúa đang gọi chúng ta, nâng chúng ta lên khi chúng ta ngồi hoặc ngã xuống, phục hồi thị lực của chúng ta để chúng ta có thể cảm nhận được những lo lắng và đau khổ của thế giới dưới ánh sáng của Tin Mừng. Và khi Chúa đặt chúng ta đứng dậy, chúng ta trải nghiệm niềm vui khi theo Người trên đường đi. Chúng ta theo Chúa trên đường đi, chúng ta không theo Người trong sự thoải mái của mình hoặc chúng ta không theo Người trong mê cung của tâm trí mình. Chúng ta chỉ theo Người trên đường đi. Chúng ta hãy nhớ rằng đừng bao giờ bước đi một mình hoặc theo các tiêu chuẩn thế gian, nhưng hãy bước đi trên đường cùng với Người.

Thưa anh chị em, không phải là một Giáo hội ngồi, mà là một Giáo hội đứng dậy. Không phải là một Giáo hội im lặng, mà là một Giáo hội ôm lấy tiếng kêu của nhân loại. Không phải là một Giáo hội mù quáng, mà là một Giáo hội được Chúa Kitô soi sáng, mang ánh sáng Tin Mừng đến cho người khác. Không phải là một Giáo hội tĩnh tại, mà là một Giáo hội truyền giáo đồng hành cùng Chúa trên khắp các nẻo đường của thế giới.

Hôm nay, khi chúng ta tạ ơn Chúa vì hành trình chúng ta đã cùng nhau thực hiện, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy và tôn kính thánh tích của Ngai tòa Thánh Phêrô cổ xưa đã được phục hồi cẩn thận. Khi chúng ta chiêm ngưỡng nó với sự ngạc nhiên của đức tin, chúng ta hãy nhớ rằng đây là Ngai tòa của tình yêu, sự hiệp nhất và lòng thương xót, theo lệnh truyền của Chúa Giêsu với Tông đồ Phêrô là không được thống trị người khác, nhưng phải phục vụ họ trong đức ái. Và, khi chúng ta chiêm ngưỡng Bernini Baldachin uy nghiêm, cao cả hơn bao giờ hết, chúng ta có thể khám phá lại rằng nó đóng khung điểm tập trung thực sự của toàn bộ Vương cung thánh đường, cụ thể là vinh quang của Chúa Thánh Thần. Đây là Giáo hội đồng nghị: một cộng đồng mà quyền tối thượng nằm ở hồng ân Chúa Thánh Thần, Đấng làm cho tất cả chúng ta trở thành anh chị em trong Chúa Kitô và nâng chúng ta lên với Người.

Thưa anh chị em, vì vậy chúng ta hãy cùng nhau tiếp tục hành trình của mình với sự tin tưởng. Hôm nay, Lời Chúa nói với chúng ta, như với Bartimaeus: “Hãy can đảm; hãy đứng dậy, Người đang gọi anh”. Tôi có cảm thấy được gọi không? Tôi có cảm thấy yếu đuối và không thể đứng dậy không? Tôi có kêu cứu không? Chúng ta hãy cởi bỏ chiếc áo choàng của sự cam chịu; chúng ta hãy phó thác sự mù quáng của mình cho Chúa; chúng ta hãy đứng lên một lần nữa và mang niềm vui của Tin Mừng qua các con phố của thế giới.