‘MÃN TANG’ HỒNG ÂN LINH MỤC

(Bài chia sẻ dịp Tạ Ơn 3 năm Linh Mục - Khóa 9, Gp. Phan Thiết)

Hôm qua khi ngỏ lời nhờ tôi chia sẻ, cha trưởng lớp nói với tôi: “Ngày mai, các anh em Linh mục Khóa 9 - Phan Thiết, kỷ niệm ‘mãn tang’ 3 năm Linh mục, cha Long giảng giùm nha”. Tôi nhận lời, nhưng cứ thắc mắc tại sao kỷ niệm 3 năm linh mục, ngài lại gọi là “mãn tang”! Ngẫm nghĩ ra, tôi thấy cũng đúng lắm, vì ngày chịu chức linh mục, đành rằng là ngày vinh quang trước mặt thế gian, nhưng trong cái nhìn siêu nhiên, đó cũng là ngày linh mục bắt đầu chết. Chết cho những gì?

- Thứ nhất là chết cho ý riêng. Trong ngày chịu chức các linh mục phải đặt hai tay mình trong bàn tay của ĐGM để hứa vâng phục ngài và các đấng kế vị ngài. Không phải chỉ các tu sĩ mới thề hứa vâng phục đâu, các linh mục cũng phải thề hứa vâng phục trước mặt ĐGM. Và cũng vì lời hứa này mà các ngài bắt đầu chết cho ý riêng để làm theo ý bề trên của mình. Sai đi đâu, phải đi đó, dù biết rằng có khi là ‘bài sai’ thật (theo nghĩa là không đúng ý mình). Về làm phó một cha già khó tính, về làm đặc trách một họ đạo mãi tít vùng sâu vùng xa…, không đúng ý mình tí nào, càng không thích tí nào; nhưng cũng phải khăn gói ra đi. Nhận bài sai mà lòng nghẹn ngào, mắt muốn trào ứa lệ. Làm phó được 2 - 3 năm, được sai về làm quản xứ một giáo xứ miền quê nghèo, giáo dân lèo tèo vài ba trăm, cơ ngơi dường như chưa có gì. Biết chắc sẽ phải bắt tay xây dựng từ đầu, từ cơ sở vật chất, đến tổ chức đoàn hội. Rồi miệt mài 7,8 năm gầy dựng, giáo xứ đã ra ngô ra khoai, nề nếp đâu vào đó, tình cha-con, chủ chiên-bổn đạo đang hồi thắm thiết, đùng một cái nhận tin đổi xứ, không phải đến một giáo xứ tốt hơn ngon hơn, mà đến một giáo xứ thuộc vùng trấn biên, nơi khỉ ho cò gáy. Dù lòng chẳng muốn tí nào, nhưng không dám giơ tay: “Thưa Đức Cha, con có ý kiến”. Lúc này mới thấy thấm thía thế nào là vâng phục, thế nào là chết cho ý riêng, chết thật sự!

- Thứ hai là chết cho nhục dục. Là một thanh niên bình thường, thậm chí là sung mãn sức vóc, linh mục lẽ ra cũng được tận hưởng những vui thú của trần gian. Nhưng khi lãnh nhận thánh chức, người linh mục bắt đầu chấp nhận chết đi cho cái phần “Trư Bát Giới”, tức dục vọng trong con người của mình, cùng với bao nhiêu thứ đam mê khác. Chết đi để sống trọn vẹn lý tưởng đời độc thân khiết tịnh. Là con người, lắm lúc các linh mục cũng cảm thấy sự cô đơn giày vò; mùa đông có khi đắp mấy cái mền cũng không thấy ấm, chỉ vì cảm thấy cô đơn. Khúc hát “cô đơn một cõi đi về” không phải được hát lên ngày một ngày hai, mà sẽ phải hát suốt đời. Hát mãi suốt đời để trọn đời chung thủy với mối tình Giêsu. Người ta vẫn thường nói rằng yêu là chết trong lòng một ít. Yêu Chúa không phải là chết một ít, mà là chết trong lòng cả một… mớ. Chết là chết như thế đấy!

- Thứ ba là chết đi cho tha nhân . Làm linh mục đã khó, vì phải dùi mài kinh sử có khi cả 20-30 năm với đủ thử thách gian truân, nhưng sống đời linh mục càng khó hơn. Lo mục vụ giảng dạy, mục vụ các Bí tích, mục vụ quản trị giáo xứ, nhất là những giáo xứ lớn, linh mục phải hao mòn mỗi ngày, tựa như thân nến cháy vậy. Xây xong một cái nhà giáo lý hay cái nhà xứ, thấy cha già đi 5 tuổi; làm xong một cái nhà thờ, thấy cha giảm thọ đi 10 năm. Ngày về nhận xứ, đầu tóc cha hãy còn xanh, ngày đổi xứ thấy đầu tóc cha đã bạc đi hơn một nửa. “Vì lòng nhiệt thành nhà Chúa”, mà linh mục phải chịu hao mòn sức lực. Cá nhân con đây cũng không phải là ngoại lệ. Ngày về nhận xứ, nhà thờ xuống cấp, nhà xứ xập xệ, khuôn viên lem nhem quá tệ. Sáu năm liên tục xây với dựng, sửa với chữa, nhiều lúc cũng thấy mệt mỏi rã rời. Làm xong mấy công trình, thì bị mấy em Huynh Trưởng hát chọc: “Cha ơi cha, cha đã già rồi mà. Cha ơi cha, cha đã già thật mà”. Đúng vậy, phải nhổ tóc bạc đều đều rồi!

Các cha kỷ niệm 3 năm linh mục đây còn trẻ lắm, tóc còn đen lắm, nhưng 5-10 năm sau gặp lại sẽ thấy khác. Các ngài đang ưu tư thao thức nhiều lắm cho giáo xứ mới toanh của mình. Có cha nhận xứ chỉ mới tròn 100 ngày. Mà thao thức ưu tư cũng có nghĩa là sẽ phải hao phải mòn. Tức là phải chết đi, chết đi cụ thể ở đây là chết cho tha nhân, cho con chiên bổn đạo. Nhưng chính nhờ việc các ngài chấp nhận chết đi cho ý riêng, cho nhục dục và cho thế gian, mà bao hoa trái tốt lành được trổ sinh. Hoa trái đó chính là những thiện ích cho Chúa, cho Giáo Hội và cho phần rỗi các linh hồn.

Vậy trong dịp kỷ niệm hồng ân 3 năm linh mục của quý cha đây, xin cộng đoàn chúng ta cùng với các ngài tạ ơn Thiên Chúa. Linh mục cả cuộc đời mắc nợ: mắc nợ Giáo Hội, mắc nợ mọi người, nhất là mắc nợ Thiên Chúa. Mắc nợ thì phải trả nợ đã đành, dĩ nhiên là không bao giờ trả hết được, nhưng biết ơn và tạ ơn phải là bổn phận mà người linh mục cần ghi đậm và khắc sâu. Tạ ơn về thánh chức linh mục đã đành, các ngài còn được mời gọi tạ ơn về những điều kiện Chúa ban để chu toàn ơn gọi linh mục của mình. Nhất là điều kiện về sức khỏe.

Hầu hết các anh em linh mục kỷ niệm 3 năm linh mục đây được Chúa ban cho sức khỏe khá tốt, ai cũng to béo hồng hào, chỉ một vài anh em chân tay bị gút, còn các bộ phận khác thì “very good”. Có sức khỏe tốt để chu toàn sứ mạng của người linh mục mà Chúa và Giáo Hội đã trao trong vai trò là cha sở, cha quản nhiệm các giáo xứ.

Không biết quý cha ở đây thế nào; còn tôi thì sau mỗi Thánh lễ, tôi vẫn thường tạ ơn Chúa nhiều điều. Tạ ơn Chúa vì Chúa cho đầu óc mình vẫn minh mẫn để suy tư, để giảng dạy; trong khi có những anh em linh mục khác bị tai biến, đầu óc lú lẫn. Tạ ơn Chúa đã ban cho tôi đôi mắt còn tinh anh để đọc sách Lời Chúa, để đọc Sách Lễ, chứ không bị lem nhem nhìn cò hóa cuốc. Tạ ơn Chúa đã ban cho tôi đôi tai vẫn còn nghe rõ ràng lời ca hát đáp thưa của cộng đoàn; trong khi có những cha nặng tai khổ sở nghe chữ được chữ mất. Tạ ơn Chúa đã ban cho tôi giọng nói giọng đọc, đọc Lời Chúa, đọc Lời Nguyện, vẫn to rõ; trong khi nhiều cha tự nhiên phát bệnh tắt tiếng, đọc không ra hơi. Tạ ơn Chúa đã ban cho đôi chân tôi có thể đứng làm lễ cả tiếng đồng hồ mà không sao, trong khi có những linh mục làm lễ phải ngồi xe lăn, v.v… Nói chung là khi dâng xong một Thánh lễ, thì có rất nhiều điều để tạ ơn Chúa. Ngoài ra, trong cuộc đời linh mục nói chung, còn có rất nhiều hồng ân khác nữa mà Chúa đã ban riêng cho các ngài, như lời Chúa nói trong Tin Mừng hôm nay: “Anh em sẽ được gấp trăm lần ở đời này và nhất là được sự sống vĩnh cửu mai sau” (x. Mc 10,31).

Chính vì những lẽ đó, các linh mục luôn được mời gọi tạ ơn Chúa liên lỉ là vậy. Xin cộng đoàn cùng tạ ơn với các ngài, cụ thể trong Thánh lễ hôm nay. Tạ ơn Chúa, đồng thời ta cũng được mời gọi tiếp tục cầu nguyện nhiều cho các ngài, để các ngài luôn sống xứng đáng với những gì mà các ngài đã lãnh nhận với tấm lòng tri ân, nhất là xin cho trọn cuộc đời của các ngài trở thành bài ca ngợi khen Chúa hôm nay và mãi mãi. Amen.

Giáo xứ Rạng, 26.05.2015

Lm. Giuse Nguyễn Thành Long