CHÚA NHẬT LỄ HIỂN LINH C
Isaia 60: 1-6; T.vịnh 71; Êphêsô 3: 2-3a, 5-6; Mátthêu 2: 1-12

HÃY TÍN THÀNH VÌ ĐỨC CHÚA LUÔN Ở BÊN TA

Khi vị giảng thuyết nói "tôi đang soạn bài giảng cho Chúa Nhật" câu trả lời là "phúc âm nói về gi?". Hôm nay tôi lo soạn bài giảng. Vậy thì các bài đọc nói về gi? Có phải các bài đọc đó nói phụ thêm về bài phúc âm đọc hôm nay hay không? Thiên Chúa trong Tân ước có phải cũng là Thiên Chúa trong Cựu ước phải không? Vậy chúng ta không nên bỏ qua các bài đọc, hãy tìm và khám phá xem ý định Thiên Chúa soi chiếu trong các bài đọc đó. Vậy Chúa Nhật hôm nay vị giảng thuyết có thể chú trọng đến một bài đọc khác bài đọc Chúa Nhật này hay không? và đó là thách đố cho bạn.

Nói đến "Thiên Chúa sáng chói qua…", ngôn sứ Isaia mở đầu với tin "Hãy vùng đứng hởi Giêrusalem! Vì ánh sáng của ngươi đã đến rồi và ở trên ngươi". Hãy để ý đến dấu chấm than và lời phấn khởi của ngôn sứ. Không phải đó chỉ là một lời phát ngôn mà là một tuyên bố đầy quyền năng. Vậy phấn khởi về việc gì? Bài sách hôm nay là đoạn cuối cùng của sách ngôn sứ Isaia. Dân Giuda đã được về từ nơi tù đày ở Babylon. Các người bị lưu vong được trả tự do và trở về đất Chúa hứa.

Tôi biết một người tù sống 25 năm trong nhà tù San Quentin ở miền bắc California, gần San Francisco. Những năm ấy ông ta xa gia đình và bà con họ hàng bạn hữu . Rồi ông ta được cho về vì được ân xá. Hãy tưởng tượng ông ta nghĩ gì khi được tin cho về nhà do được ân xá. Có lẽ cảm nghĩ của ông ta cũng như cảm nghĩ của những ngủỏi Do thái bị lưu đày đủọ̉c thả về.

Ông bạn đó phải khó khăn tìm việc làm ăn. Ông ta phải bắt đầu sống trỏ̉ lại một đỏ̀i sống mỏ́i. Biết bao niêu điều thay đổi trong lúc ông ta ỏ̉ tù. Ngủỏ̀i trong gia đình đã qua đỏ̀i; bạn bè lập gia đình có con cái và dọn đi nỏi khác. Nhiều ngủỏ̀i trong xóm bị giết hay bị đi tù. Tôi không tủỏ̉ng tủọ̉ng đủọ̉c ông ta nghĩ gì khi ông ta ngồi trên xe đò suốt 8 tiếng đồng hồ trỏ̉ về quê nhà. Ông ta trông thầy trẻ con ngồi bên cạnh chơi game trên máy vi tính, hay gởi tin qua điện thoại di động. Ông ta có biết chúng nó làm gì hay không? Khi xe gần tỏ́i trạm ông ta thấy tram xe đò ở Los Angeles khác hẳn lúc trước. Mong có ai đó để giúp ông ta tìm về nhà mới của bà mẹ già cùa mình? Cô em gái của mình còn ở đó với chồng và các con không? Ông có thể nhận ra hai cháu trai và cháu gái của ông và gọi chúng bằng tên gì? Tôi không biết thời tiết lúc đó ra sao, nhưng tôi biết chắc ông ta tối mắt và bối rối vì ánh sáng của mặt trời ở Los Angeles.

Nhưng hôm đó mắt ông ta không có ánh sáng khác. Trong những năm ở tù, đức tin ông ta lớn mạnh và ông ta không mất lòng tín thác vào Thiên Chúa. ông ta cũng như những người bị lưu đày ở Babylon đã giữ lòng tín thác vào Thiên Chúa. Họ là một trong số người còn sót lại trung thành vì họ đã nghe lời các ngôn sứ là Thiên Chúa sẽ không bỏ họ. Thật ra Thiên Chúa đã đi đến nơi lưu đày với họ. Họ tín thác vào lời Thiên Chúa hứa qua các ngôn sứ an ủi và lo nhắc nhở họ lời Thiên Chúa đã nói. Các bạn hàng xóm họ không tin vào Chúa trong lúc sống dưới ách tù đày nên bảo họ phải "thực tế" lên đi, trong khi chịu trân mình dưới ách tù đày của Babylon. Những người đó không trông thấy gì rõ ràng để đặt niềm hy vọng.

Những người đi tù về như ông bạn tôi chắc trông thấy tương lai đang đè nặng trên vai họ, và đó là hình ảnh bóng tối âm u mà ngôn sứ nói đến. Chúng ta cũng đã có lần trong đời chúng ta cảm thấy bóng tối âm u như thế: khi có người thân thương qua đời; khi gia đình tan rả; khi một đứa con bỏ nhà ra đi; khi bị thất nghiệp không làm sao giúp đở gia đình; khi chúng ta đến tuổi già xế bóng phải vô nhà dưỡng lảo nơi xa lạ; khi qua một cơn bệnh nặng, chúng ta phải bị bó buộc thay đổi như người Do thái phải song lưu vong khi bị lưu đày. Chúng ta không muốn đến nơi đó là nơi bóng tối âm u xa lạ. Chúng ta muốn được trở về nơi chúng ta đã sống và sống đời quen thuộc. Chúng ta muốn sống lại đời sống bình thường mà chúng ta đã quen và đã không trân trọng. Nói tóm lại là chúng ta bị lưu đày. Ngôn sứ Isaia nói rất hay: "Vì này tối tăm bao trùm mặt đất, và mây mù phủ lấp chư dân".

Dù vậy ngôn sứ vẫn nhấn mạnh, Thiên Chúa không quên chúng ta. Ngôn sứ tiếp tục "còn trên ngươi, Đức Chúa như bình minh chiếu toả và vinh quang Người xuất hiện trên ngươi". Tuy vậy chúng ta không cảm thấy như thế trong bóng tối âm u của chúng ta. Với các dân nghe ngôn sứ, họ không cảm thấy như vậy khi họ ở nơi tù đày về Giêrusalem. Ngôn sứ chỉ cho họ các dấu chỉ là Thiên Chúa hiện diện vỏ́i họ "còn trên ngủỏi Đức Chúa như bình minh chiếu toả".

Một tương lai mới đã được hứa hẹn cho họ. Các con cái họ sẽ tìm đến với họ, của cải của các dân tộc sẽ đến với họ. Họ sẽ trông thấy những điều đó và họ sẽ "rạng rỡ". Mặc dù họ đã sợ hải, và mắt họ vẫn cúi gầm xuống, họ đã không thấy Thiên Chúa ở giữa họ hay sao? Họ đã không trông thấy ánh sáng Thiên Chúa chiếu toả trên họ hay sao? Họ không còn hy vọng là họ sẽ có một tương lai sáng ngời với Thiên Chúa hay sao?

Ngôn sứ bảo họ "hãy ngước mắt quanh ngươi mà coi". Thiên Chúa đã ở giữa những ngưới đã thấy ánh sáng đức tin. Các dân chúng nghe ông Isaia nói họ vẫn đang còn ở trong bóng tối. Quang cảnh chung quanh họ không giúp gì cho họ có hy vọng nhiều. Nhưng chúng ta không cần sự lạc quan và bóng tối âm u, chúng ta cần tín thác vào lời hứa của Thiên Chúa đối với chúng ta và hy vọng rằng Thiên Chúa luôn ở với chúng ta, nhất là trong vùng bóng tối âm u.

Chúng ta, các giảng thuyết viên nên biết rằng đây là lúc của bóng tối âm u. Chúng ta nghe tin tức về khủng bố, hàng triệu người di cư tránh xa bạo lực nơi xứ sở họ để đi đến nơi xa lạ. Bạo lực vì súng đạn xãy ra như cơm bữa. Qua kinh nghiệm mục vụ của chúng ta, chúng ta có thể thấy những dấu chỉ bóng tối ở địa phương. Dù vậy ngôn sứ Isaia vẫn kêu gọi chúng ta không nên buồn phiền và phải "Đưa mắt nhìn quanh chúng ta mà xem".

Những dấu chỉ về sự sáng đang chiếu soi trong thế giới và trong giáo xứ để giúp chúng ta vững lòng hy vọng và cam đoan với chúng ta là Thiên Chúa đang hoạt động trong đời sống chúng ta? Sự thoả thuận sau những ngày họp của các nước về môi trường phải không? Tin Đức Thánh Cha đi nhiều nước nói về lòng thương xót của Thên Chúa phải không? Các sinh viên xuống El Salvador giúp những người nghèo? Hội đồng mục vụ giáo xứ giúp an ủi những người bị mất người thân thương phải không?

Ngôn sứ Isaia bảo chúng ta, các giảng thuyết viên, hãy ngước mắt nhìn quanh chúng ta rồi loan báo Tin Mừng chúng tôi đã trông thấy "rồi bây giờ chúng ta sẽ trông thấy mà hớn hở, tim chúng ta sẽ đập thình thịch mở tung ra" Và đấy là mô tả đời sống và sứ vụ của người giảng thuyết.


Chuyển ngữ :FX. Trọng Yên, OP


EPIPHANY OF THE LORD
Isaiah 60: 1-6; Psalm 72; Ephesians 3: 2-3a, 5-6; Matthew 2: 1-12

When a preacher says, "I’m working on a homily for Sunday," the usual response is, "What’s the gospel?" We presume that will be the focus of the preaching. Then why the other readings? Are they just a warm-up for the last reading – the gospel? Isn’t the God of the New Testament also the One who spoke in the former, the Old Testament? Let’s not skip too lightly over the other readings. Let’s search out and discover the same living God shining through those other passages. Might a preacher focus on one of the other readings this Sunday? There – the challenge is yours.

Speaking of "God shining through," Isaiah opens with the joyful announcement, "Rise up in splendor Jerusalem! Your light has come, the glory of the Lord shines upon you." Notice the exclamation point, there is excitement in the prophet’s words. It’s not just a simple statement. It’s charged with energy. What’s all the excitement about? Today’s selection is from the last section of Isaiah. Judah has been released from its captivity in Babylon. The exiles were set free and returned home to the Promised Land.

I know a man who spent 25 years in San Quentin prison, near San Francisco, in Northern California. All those years, so far from home, cut off from family and friends. Then he got paroled. Imagine how he felt when he heard the news that he could go home. Something like the exiles must have felt when they were released.

My friend had a tough job ahead of him. He had to start all over again, create a whole new life. So much had changed while he was gone: family members had died; friends married, raised families and moved away; some of his buddies from the old neighborhood had been killed, or sent to prison. I can’t imagine his thoughts as he rode the bus eight hours south towards his old home, watching the kids in nearby seats play video games and teenagers texting on their IPhones. Did he know what they were doing? How different Los Angeles must have looked as the bus approached the bus station. Was someone there to guide him to his elderly mother’s new apartment? Was his sister there with her husband and kids? Could he recognize his two nephews and niece and call them by name? I don’t know what the weather was like, but I bet he was blinking with bewilderment and it wasn’t just because of the bright Los Angeles sun.

But there was another light in his eyes that day. During the years I knew him his faith grew and he never gave up on God. He was like those exiles who kept their faith in God, while they slaved away in Babylon. They were a faithful remnant who heard the promises from the prophets; that God had not abandoned them. Indeed, their God had gone into exile with them. They clung to the promises God made to them through the prophets who consoled them and reminded them of what God had said. Their unbelieving neighbors must have told them "get real," as they strained under the Babylonians’ steel grip. There seemed to be nothing concrete to pin their hopes on.

The returning exiles, like my newly released friend, must have felt overwhelmed by the task that lay before them. Hence the images of darkness the prophet evokes. It’s the darkness we all have felt one time or another in our lives when: death took someone we loved; a marriage broke; a child turned away from us; we were unemployed with the family to feed; the years passed and we entered the new, strange land of old age; sickness changed our lives. We were taken by force, like the Jews, into exile. We didn’t want to go there, it was an unfamiliar and dark place. We wanted to go back to where and how we once lived. We wanted the familiar routines we had once taken for granted. We were, in short, in exile. Isaiah puts it well, "See darkness covers the earth, and thick clouds cover the peoples.

Still, the prophet insists, God had not forgotten us. He continues, "but upon you the Lord shines and over you appears his glory." Well, it doesn’t always feel that way in our darkness! It probably didn’t feel that way for the people Isaiah originally addressed who had returned to Jerusalem. He’s pointing out signs of God’s presence with them, "but upon you the Lord shines."

A new future is promised them. Their children shall come to them, the wealth of nations brought to them. They will see this happen and they will be "radiant." Even though they have been freed, their eyes are still cast down. Hadn’t they yet seen God in their midst? Hadn’t they yet seen God’s light shining on them? Didn’t they have hope that, with God, they would have a bright future?

The prophet gives them orders. "Raise your eyes and look about…." God is already present to those who see by the light of faith. The people Isaiah addressed were still in the darkness. Their immediate surroundings didn’t give them much to be optimistic about. But we don’t need optimism and dark times. We need faith in God’s promise to us and hope that God is with us – especially in the darkness.

We preachers realize these are dark times. We hear reports about terrorism; millions of refugees fleeing violence in their homelands, going into exile in foreign lands; gun violence that has become routine. From our ministerial experience we can name more local signs of darkness. Still, Isaiah calls us not to be downcast, but to "Raise your eyes and look about."

What signs of light are there in our world and in our parish to sustain our hope and reassure us of God’s active presence in our lives? The international accords in Paris on the environment? The Pope’s message of mercy as he travels throughout the world? The college students on our campus who went to El Salvador over the school break to work among the poor? The parish consolation committee folk who walk with those grieving the death of a loved one?

Isaiah calls us preachers to raise our eyes, look around and then announce the good news we see. "Then you shall be radiant at what you see, your heart shall throb and overflow." A good description of the preacher’s life and mission.