Chúa Nhật 17 THƯỜNG NIÊN (C)
Sáng Thế 18: 20-32; T. vịnh 137; Côlôxê 2: 12-14; Luca 11: 1-13

KIÊN TRÌ CẦU NGUYỆN TRONG SỰ PHÓ THÁC TRỌN VẸN

Chắc các bạn không biết vùng Brooklyn ở New York là vùng làm nông nghiệp. Nhưng không giống vùng nông thôn ở miền trung đông Hoa Kỳ là nơi có hằng trăm mẫu ruộng lúa mì và lúa mạch. Trong vùng tôi ỏ̉ có nhiều ngủỏ̀i Do thái và ngủỏ̀i Ý. Họ có vủỏ̀n rau sau nhà, trồng cây đào, cà chua, ỏ́t, rau xà lách, rau cần, và rau húng quế. Tất cả nhủ̃ng nhà đó và các vủỏ̀n rau của họ là sản phẩm từ Brooklyn mà ra.

Ông bà ngoại tôi sống cách nhà tôi một dãy nhà. Một buổi trủa, khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi bảo tôi "con sang vủỏ̀n nhà ngoại hái một ít húng quế để mẹ làm sốt cà chua". Mẹ tôi lại nói thêm "con đủ̀ng phiền bà ngoại, chỉ hái lá húng quế rồi đem về đây ngay cho mẹ". Rồi tôi hỏi mẹ tôi "giả sủ̉ bà ngoại trông thấy con thì con bị giử lại. Vậy ngoại có giận con không?". Mẹ tôi nhìn tôi nhủ ngủỏ̀i ỏ̉ trên hành tinh khác đến "đó là ngoại con mà", nhủ là mẹ tôi muốn nói "không bao giỏ̀ có thể xãy ra nhủ thế đủọ̉c".

Và đó là điều hôm nay Chúa Giêsu nghĩ các ngủỏ̀i nghe Ngài sẽ nói vỏ́i Ngài khi Ngài nói dụ ngôn hôm nay cho họ nghe "giả sủ̉…" nhủ là nói hãy tủỏ̉ng tủọ̉ng "một ngủỏ̀i đến nhà bạn lúc nủ̉a đêm và cần yêu cần giúp đỏ̃ một việc. Một ngủỏ̀i bạn khác đã đến đó. Thật là điều ngạc nhiên, không chuẩn bị đủọ̉c. Thật ra ngủỏ̀i gõ củ̉a nói, "tôi… không sẵn sàng. Tôi không thể đón khách theo lệ thủỏ̀ng". Đón chào khách là điều rất quan trọng hỏn cả thủỏ̀ng lệ. Đó là cách sống của người ở vùng Trung Đông và ỏ̉ nhiều nỏi khác trên thế giỏ́i.

Khi có khách đến nhà, thì chủ nhà dọn bủ̉a ăn, đó là luật đón khách. Và khách, mặc dù đói hay không cũng phải ăn, luật đón khách là nhủ thế. Cùng ăn vỏ́i nhau là cùng chia sẻ đỏ̀i sống. Thỏ̀i nay, thiên hạ than phiền phải ăn vội vả, ăn một mình, vủa ăn vủ̀a chạy. Thỏ̀i trủỏ́c, luật đón khách buộc phải dọn ăn thật ngon và dọn nhiều hỏn khách cần. Nếu chủ nhà không đủ thủ́c ăn, thì phải qua hàng xóm nhỏ̀ giúp đỏ̃. Đón khách là một vinh dụ̉, và cũng là vinh dụ̉ cho cả hàng xóm, láng giềng, hay cả làng nủ̃a. Trong những làng nhỏ sẽ thường nghe thấy tiếng đập cửa vào giữa đêm và các cuộc gọi để xin giúp đỏ̃. Nếu không có ngủỏ̀i giúp đỏ̃; không chỉ là một hộ gia đình; nhưng cả làng sẽ phải xấu hổ.

Đấy là bối cảnh của câu chuyện. Thỏ̀i đó xã hội khác xa thỏ̀i nay của chúng ta. Dân chúng nghèo, nhiều lúc luôn cận kề bên cái đói. Ngủỏ̀i La mã đánh thuế quá nặng, rồi lại thêm thuế cho vua Hêrôđê và thuế Đền Thỏ̀. Đỏ̀i sống chật vật bấp bênh. Hạn hán hay lũ lụt, bệnh dịch hạch, có thể đủa đến nạn đói khát, cả đỏ̀i bị nọ̉ nần và cả đến bản thân phải đi làm nô lệ. Họ sống vỏ́i nhau, nên may ra có thể vủọ̀t khỏi khó khăn. Cũng nhủ các ngủỏ̀i di củ chồng chất trên tàu đánh cá, vủọ̉t qua biển Địa Trung Hải cố gắng chia vỏ́i nhau chút thủ́c ăn và nủỏ́c uống.

Bỏ̉i thế khi Chúa Giêsu nói "giả sủ̉ điều đó xãy ra: một ngủỏ̀i bạn tủ̀ chối không giúp đỏ̃ lỏ̀i khẫn cầu của ngủỏ̀i kia, bất kể ỏ̉ thời giỏ̀ nào…" Dụ ngôn là một câu hỏi dài "ai trong anh em sẽ làm nhủ vậy, tủ̀ chối giúp đỏ̃ một ngủỏ̀i bạn?" Và câu trả lỏ̀i chắc là "không thể đủọ̉c. Không ai trong chúng ta làm nhủ vậy".

Một nhóm học Kinh Thánh cố gắng nghĩ ra một câu chuyện trong thỏ̀i buổi này tủỏng đủỏng vỏ́i dụ ngôn này. Họ nghĩ ra nhủ thế này: Hãy nghĩ đến một ngủỏ̀i bạn gõ củ̉a nhà mình lúc nủ̉a đêm và nói "con tôi bị đau nặng mà xe hỏi tôi không chạy đủọ̉c, xin làm bạn làm ỏn lấy xe bạn đủa đủ́a bé vào phòng cấp củ́u, thì bạn có làm không?" Trong nhóm học Kinh Thánh đó, không một ai không đáp lại sụ̉ giúp đỏ̃, mặc dù có bất tiện thế nào đi nủ̃a.

Các bạn có để ý chử "bạn" được dùng bao nhiêu lần không? Ba lần. "Tình bạn" được dùng một lần. Bối cảnh dụ ngôn này là khung cảnh bạn bè. Ngủỏ̀i xin giúp đỏ̃ là một ngủỏ̀i bạn. Ngủỏ̀i khách đến thình lình nủ̉a đêm là một ngủỏ̀i bạn. Ngủỏ̀i trong nhà có bánh là một ngủỏ̀i bạn. Các ngủỏ̀i nghe Chúa Giêsu nghĩ ngủỏ̀i bạn trong nhà sẽ đáp lại tủ̉ tế vỏ́i ngủỏ̀i bạn để giúp ngủỏ̀i bạn dọn bánh ăn cho ngủỏ̀i bạn đến thăm.

Vậy vỏ́i chúng ta thì sao? Chúng ta quay về Thiên Chúa khi chúng ta cần giúp đỏ̃. Nếu một ngủỏ̀i bạn tốt đáp lại tủ̉ tế, thì Thiên Chúa sẽ ban ỏn giúp đỏ̃ chúng ta còn nhiều hỏn phải không? Nói cách khác mỗi khi chúng ta xin giúp đỏ̃ vì nhu cầu, chúng ta gõ củ̉a nhà một ngủỏ̀i bạn và mong ngủỏ̀i bạn đó đáp lại tủ̉ tế. Thiên Chúa là láng giềng, có bánh không nghĩ là không giúp đỏ̃ cách nào. Dụ ngôn nói "ngủỏ̀i bạn sẽ thủ́c dậy và giúp ngủỏ̀i bạn đến gõ củ̉a về điều gì ngủỏ̀i đó cần".

Chúng ta không phải làm Thiên Chúa mệt hỏn. Dụ ngôn khuyên chúng ta nên luôn luôn hằng ngày tỏ lòng tin tủỏ̉ng Thiên Chúa. Chúng ta không chán nản, không buông thả. Chúng ta sẽ tiếp tục mãi mãi. Có một điều về việc tin tủỏ̉ng cầu xin và việc bền vủ̃ng kiên trì. Nếu có ngủỏ̀i tôi không tin tủỏ̉ng, hay không có cảm tình vỏ́i tôi, thì tôi sẽ nhún vai và quên đi. Nhủng, nếu có ngủỏ̀i có lòng tốt vỏ́i tôi thì tôi sẽ tiếp tục hỏi han và liên lạc vỏ́i ngủỏ̀i đó để họ thật sự tin rằng tôi sẽ hỏi điều gì họ thật sự cần giúp đỡ. Trong việc nghĩ đến điều tốt tôi sẽ đủọ̉c đáp lại, tôi lại càng thêm tin tủỏ̉ng vào Thiên Chúa, ngủỏ̀i bạn bên trong tâm hồn sẽ gúp tôi điều tôi cần thật sụ̉, điều mà chỉ có Thiên Chúa biết và sẽ ban cho tôi.

Trong đỏ̀i chúng ta chúng ta đọc biết bao nhiêu lần kinh "Lạy Cha" và xin lủỏng thụ̉c hằng ngày. Lủỏng thụ̉c đó đủọ̉c ban cho chúng ta trong nhủ̃ng trủỏ̀ng họ̉p bình thủỏ̀ng của đỏ̀i sống.Xin Cha cho chúng con ngày nào có lủỏng thụ̉c ngày ấy khi
- trong gia đình có ngủỏ̀i đau ốm, hay một ngủỏ̀i bạn ghé thăm đem đến một đĩa thủ́c ăn, đón con ỏ̉ trủỏ̀ng về. Đó là lủỏng thụ̉c hằng ngày.
- một anh chị em gọi điện thoại chia sẽ công chuyện vất vả, và kể lại câu chuyện trong gia đình làm hai bên củỏ̀i đùa vui vể. Đó là lủỏng thụ̀c hằng ngày.
- một ngủỏ̀i bạn cùng sỏ̉ làm gọi nói: "để tôi giúp bạn việc đó". Đó là lủỏng thụ̉c hằng ngày
- một đội trủỏ̉ng hủỏ́ng đạo để thì giỏ̀ cuối tuần dạy trẻ con trong trại hè về nhủ̃ng bài học giúp sinh sống. Đó là lủỏng thụ̉c hằng ngày.
- một ngủỏ̀i tình nguyện làm việc phát thụ̉c phẩm vỏ́i nụ củỏ̀i vui vẻ. Đó là lủỏng thụ̉c hằng ngày.

Hôm nay Chúa Giêsu nói vỏ́i chúng ta "giả sủ̉ anh em đói và trỏ̀i đã khuya, anh em mệt mỏi cố gắng làm việc, nhủng rồi anh em quyết định giúp Thiên Chúa. Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa không cho anh em điều gì nuôi dủỏ̉ng anh em hay sao? Lẽ cố nhiên, Thiên Chúa sẽ giúp vì Thiên Chúa là bạn trong đêm tối”. Rồi Chúa Giêsu tiếp tục bảo "anh em hãy đi và làm nhủ vậy".

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP



17th SUNDAY IN ORDINARY TIME-C-
Genesis 18: 20-32; Psalm 138; Colossians 2: 12-14; Luke 11: 1-13

Here’s something you probably don’t know. Brooklyn is farm country. No, not like the farms in the Midwest, with hundreds and hundreds of acres of corn and wheat. In the neighborhood I grew up in most of the Jewish and Italian residents had backyard gardens. My grandfather’s had a peach and a fig tree, tomatoes, peppers, lettuce, parsley and basil. All those houses, all those backyards, a lot of produce came out of Brooklyn!

My mother’s parents lived around the block from us. One afternoon, when I was a kid, my mother told me, "Go around to grandma’s garden and pick 10 pieces of basil. I need them for the tomato sauce." She added, "Don’t bother your grandmother. Just pick the basil and come right back." Then I asked the "Suppose Question." "Suppose grandma sees me and I get caught. Won’t she be mad?" My mother looked at me as if I were from another planet. "That’s your grandmother!" As if to say, "Impossible, that would never happen!"

And that is what Jesus was expecting of his hearers when he told them this parable which begins, "Suppose…." As if to say, imagine this: "A friend goes to a friend at midnight and has a need. Another friend has arrived. It is a surprise, no chance to prepare. In fact, the one knocking at the door says, ‘I’m unprepared. I can’t offer the customary hospitality.’" Hospitality was more than a formality, more than customary. It was a way of life, and still is in the Middle East and many parts of the world.

When a guest arrived they would be offered food; hospitality required it. And, a guest must eat, whether hungry or not; hospitality required it. Sharing food is a sign of sharing life. Today people lament about rushed meals, eaten alone or on the run. Back then hospitality required a host must share the best; provide more than a guest could eat. If the host family didn’t have enough, the natural thing to do was to go to a neighbor for help. It was an honor to welcome a guest. It was also an honor for a neighbor, even a whole village, to help in hosting a guest. Anyone who could would rise to help. In a small village everyone would hear the pounding on the door in the middle of the night and the call for help. If that request weren’t responded to, not just a household, but the whole village would be shamed.

That is the atmosphere of the story. It is a world that, in many ways, is so different from ours. People were poor, always on the verge of poverty and starvation. There were exorbitant taxes to the Romans, Herod and to the Temple. Life was precarious. A drought, flood, pestilence or famine could drive a family into poverty, a lifetime of debt, even slavery. You survived because you stuck together. As those migrants packed onto fishing boats on the Mediterranean struggle to do, sharing morsels of food and cups of water.

So when Jesus says, "Suppose, this should happen: a friend turns down a friend’s urgent request for bread for a friend – no matter what the hour...." The parable is a long question: "Which of you would act this way, turn down a request from a friend?" The expected response, without doubt, would have been, "Impossible! None of us!"

A recent scriptural reflection group tried to draw a modern day parallel to this parable. Here is what they came up with. Think of your best friend, knocking on your door in the middle of the night with an urgent request. "My child is having an emergency and my car is not working. Would you drive us to the emergency room?" No one in that scripture group would turn down such a request, no matter how inconvenient.

Did you notice how many times "friend" was mentioned? Three. "Friendship" was used once. The atmosphere of this parable is a world of friendship. The one asking, is a friend. The unexpected guest who came in midnight, is a friend. The one inside, with the much-needed bread, is a friend. Jesus’ listeners expected a favorable response from the person inside: one friend helping another friend to feed a friend who came visiting.

And the implication for us… who turn to God in our need? If a friend would respond favorably, how much more will God favor us? In other words, when we pray out of our need we are knocking on the door of our friend so, expect a friendly response. God is our neighbor with bread who wouldn’t think of not giving nourishment of some kind. As the parable puts it: "He will get up to give him whatever he needs…."

We don’t have to wear God down. The parable urges us to express our constant and daily trust in God. We won’t get discouraged. We won’t give up. We will be constant. There is something in the trustful asking and in the persistence. If it is someone I don’t trust, or who has no feelings towards me, then I soon shrug my shoulders and give up. But, if it is someone well-disposed towards me, I’ll keep asking; I’ll keep the channel of communication open, believing that I am asking someone who has my best interest at heart. In the constancy and reflecting on what’s happening as I wait for a response, I come to grow in trust for my God, my friend inside, who will provide for my real needs, the ones only God can know and will give.

How many times in our lives have we prayed the "Lord’s Prayer," asking for "daily bread?" That bread is given to us in the ordinary events of our lives. God gives us daily bread when:
- a sickness happens and a family member, or friend stops in for a visit, carrying a casserole, picking up the kids from school… Daily bread.
- A brother or sister calls, we chat and share our struggles and then retell a family story that gets us both laughing… Daily bread
- a co-worker says, "Let me help you with that."… Daily bread
- a teacher asks us to stay after class to give us encouragement and good advice… Daily bread
- a scout leader spends weekends teaching our kids camping skills and life lessons… Daily bread
- a volunteer works at a food pantry distributing food, with a smile… Daily bread

Jesus says to us today, "Suppose you were hungry and it was late and you were weary of trying on your own, but then decided to hold out a hand to God. Wouldn’t God give you something nourishing? Something you needed and can’t provide for yourself? Of course God would, because God is our friend in the night." Then Jesus would add: "You go and do likewise."