SIMON KYRÊNÊ
Trên đường từ Jerusalem trở về quê nhà Galilê, bước đi trên con đường mòn ngang qua làng quê xứ Kyrênê, tôi tình cờ gặp lại Simon khi anh đi ra đồng làm việc.
Tôi thán phục lòng can đảm của Simon, anh không biết Giêsu, chưa một lần gặp gỡ Giêsu, vậy mà anh không một chút sợ hãi, anh chạy lại vác đỡ thập giá cho thầy Giêsu của tôi, anh đi bên Giêsu, giúp Giêsu vác thập giá bước đi đến đỉnh đồi Golgotha (Ga.23:26).
Tôi chạy lại hỏi thăm anh, cầm tay anh tôi nói:
- Simon, anh có khoẻ không? Cám ơn anh đã vác đỡ thập giá cho thầy Giêsu của tôi. Sao anh can đảm thế? Anh không sợ hãi tí nào sao?
- Tôi sợ hãi nhiều lắm chứ. Hôm ấy tôi tình cờ đi làm về ngang qua đó, lính nhìn thấy tôi, chúng bắt tôi vác đỡ thập giá cho Giêsu thì tôi vác, can đảm gì đâu anh! Không nghe lời chúng, chúng đánh chết chứ giỡn chơi sao! Nhưng có 1 điều tôi phải nói với anh:
“Khi vác đỡ thập gía cho Giêsu, tôi đi bên cạnh Ngài, Ngài ở bên cạnh tôi, Ngài nhìn tôi, tôi nhìn Ngài, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ấy đã cảm hoá lòng tôi, cái nhìn ấy đã biến đổi đời tôi…Tôi không còn sợ hãi như trước nữa. Tôi nhận ra rằng “vác đỡ thập gía cho Giêsu là niềm vui, là vinh dự và là hãnh diện cho cuộc đời mình… vì tôi được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa”.
Simon Kyrênê ơi! Cám ơn anh về cuộc gặp gỡ thân thương hôm nay. Cám ơn tâm tình chia sẻ của anh đã nói với tôi, đã làm tôi phải suy đi nghĩ lại về mối liên hệ của tôi với Giêsu, về mối tình của tôi với Ngài.
* * *
Bạn thân mến! Tâm tình chia sẻ của Simon Kyrênê đã đánh động lòng tôi. Lời nói của Simon cứ vang vọng trong tôi luôn mãi:
1)- “Ở bên cạnh Giêsu, Ngài đã cảm hóa lòng tôi, Ngài đã biến đổi đời tôi”. Đó là tâm tình của Simon với Giêsu. Còn tâm tình của tôi với Ngài thì ra sao ?
Giêsu ơi! Phải chăng được cảm hoá và biến đổi là dấu chỉ Ngài hiện diện bên con ? Vậy mỗi khi con không được biến đổi để yêu thương nhiều hơn, con không được cảm hoá để tha thứ nhiều hơn… thì đó cũng là dấu chỉ con không có Ngài ở ngay bên, con không có Ngài hiện diện trong lòng con.
Nếu con không được Ngài cảm hoá và biến đổi, thì cho dù con có tham dự thánh lễ hằng ngày, con có rước lễ thường xuyên, Giêsu và con vẫn nghìn trùng xa cách. Con và Giêsu vẫn là hai thế giới cách xa và riêng biệt.
Thật nguy hiểm biết bao nếu con không nhận biết mình đang sống xa Ngài. Thật buồn biết mấy nếu con không nhận ra con người thật, khuôn mặt thật của chính mình. Những đẩy đưa cám dỗ và khen tặng, những tự cao và tự mãn nổi lên trong lòng, những hình thức rộn ràng bề ngoài… Tất cả đã làm con lầm tưởng rằng con đang có Giêsu, con đang có Ngài ngay bên, nhưng thật sự là con đang xa Ngài. Lòng con không có chỗ trống để Ngài đến cư ngụ. Tim con khép lại, không chấp nhận, không để cho Ngài cảm hoá và biến đổi.
2)- “Vác đỡ thập gía cho Giêsu là niềm vui, là vinh dự và hãnh diện”. Simon tâm sự như vậy đó. Vác thập gía của chính mình đã khó khăn vất vả. Vác thập giá cho người không quen không biết, như Simon vác đỡ cho Giêsu, thì lại càng vất vả khó khăn hơn. Làm sao lại coi đó là niềm vui, nìềm vinh dự được? Phải chăng chỉ có tình yêu mới giúp tôi coi đó là niềm vui: Tình Yêu càng lớn thì niềm vui càng nhiều….Và phải chăng chỉ có lòng tôn kính đặt để nơi người quyền cao chức trọng, mới giúp tôi coi đó là niềm vinh dự hãnh diện: Niềm tôn kính càng cao thì niềm vinh dự hãnh diện càng lớn.
Giêsu ơi! Tình yêu nào con dành cho Ngài hôm nay? Lòng tôn kính nào con đặt vào Giêsu trong lúc này? Vì Giêsu, thập giá nào đang đè nặng trên vai con hôm nay?
Phải chăng những chê trách hiểu lầm, những ghen ghét đố kỵ con gặp phải trong đời sống phục vu…chính là thập gía mà Ngài mời gọi con ôm lấy và vác đi?
Phải chăng những khó khăn vất vả trong cuộc sống, những bệnh tật yếu đau, những đam mê yếu đuối con người mà con đang chiến đấu để vượt qua …cũng chính là thập giá mà Ngài mời gọi con vác đi trên đường đời?
`3)- “Vác đỡ thập gía cho Giêsu là được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa”. Đó là lời tâm tình chia sẻ của Simon Kyrêné. Giêsu đến trong thế gian để thực thi “công trình cứu chuộc” của Thiên Chúa. Ngài đến để mang tình yêu thương tha thứ cho muôn người. Ngài đến để cứu vớt nhân trần, để chết thay cho người mình yêu, để mang người mình yêu trở về với Nguồn Cội, trở về với Đấng Yêu Thương Ngàn Đời.
Giêsu ơi ! Mỗi khi con sống yêu thương tha thứ hôm nay, cũng là lúc con làm vơi bớt những đau thương tủi nhục của Ngài trên đường thánh gía năm xưa? Phải chằng đó cũng là lúc con được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa ?
Mỗi khi con mang được người thân quen bạn bè về với Giêsu, mỗi khi con giúp họ đi vào trong tình thân mật với Ngài, cũng là lúc con lau khô những giọt máu đào Ngài đã đổ ra trên thập gía năm xưa? Phải chăng đó cũng chính là lúc con được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa?
Giêsu ơi, giống như Simon Kyrenê năm xưa….Xin cảm hoá và biến đổi lòng con, để con luôn có Ngài ngay bên, vì Ngài là hạnh phúc và là cùng đích của đời con. Amen.
San Jose, Mùa Chay 2017
Linh Xuân Thôn
Tôi thán phục lòng can đảm của Simon, anh không biết Giêsu, chưa một lần gặp gỡ Giêsu, vậy mà anh không một chút sợ hãi, anh chạy lại vác đỡ thập giá cho thầy Giêsu của tôi, anh đi bên Giêsu, giúp Giêsu vác thập giá bước đi đến đỉnh đồi Golgotha (Ga.23:26).
Tôi chạy lại hỏi thăm anh, cầm tay anh tôi nói:
- Simon, anh có khoẻ không? Cám ơn anh đã vác đỡ thập giá cho thầy Giêsu của tôi. Sao anh can đảm thế? Anh không sợ hãi tí nào sao?
- Tôi sợ hãi nhiều lắm chứ. Hôm ấy tôi tình cờ đi làm về ngang qua đó, lính nhìn thấy tôi, chúng bắt tôi vác đỡ thập giá cho Giêsu thì tôi vác, can đảm gì đâu anh! Không nghe lời chúng, chúng đánh chết chứ giỡn chơi sao! Nhưng có 1 điều tôi phải nói với anh:
“Khi vác đỡ thập gía cho Giêsu, tôi đi bên cạnh Ngài, Ngài ở bên cạnh tôi, Ngài nhìn tôi, tôi nhìn Ngài, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ấy đã cảm hoá lòng tôi, cái nhìn ấy đã biến đổi đời tôi…Tôi không còn sợ hãi như trước nữa. Tôi nhận ra rằng “vác đỡ thập gía cho Giêsu là niềm vui, là vinh dự và là hãnh diện cho cuộc đời mình… vì tôi được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa”.
Simon Kyrênê ơi! Cám ơn anh về cuộc gặp gỡ thân thương hôm nay. Cám ơn tâm tình chia sẻ của anh đã nói với tôi, đã làm tôi phải suy đi nghĩ lại về mối liên hệ của tôi với Giêsu, về mối tình của tôi với Ngài.
* * *
Bạn thân mến! Tâm tình chia sẻ của Simon Kyrênê đã đánh động lòng tôi. Lời nói của Simon cứ vang vọng trong tôi luôn mãi:
1)- “Ở bên cạnh Giêsu, Ngài đã cảm hóa lòng tôi, Ngài đã biến đổi đời tôi”. Đó là tâm tình của Simon với Giêsu. Còn tâm tình của tôi với Ngài thì ra sao ?
Giêsu ơi! Phải chăng được cảm hoá và biến đổi là dấu chỉ Ngài hiện diện bên con ? Vậy mỗi khi con không được biến đổi để yêu thương nhiều hơn, con không được cảm hoá để tha thứ nhiều hơn… thì đó cũng là dấu chỉ con không có Ngài ở ngay bên, con không có Ngài hiện diện trong lòng con.
Nếu con không được Ngài cảm hoá và biến đổi, thì cho dù con có tham dự thánh lễ hằng ngày, con có rước lễ thường xuyên, Giêsu và con vẫn nghìn trùng xa cách. Con và Giêsu vẫn là hai thế giới cách xa và riêng biệt.
Thật nguy hiểm biết bao nếu con không nhận biết mình đang sống xa Ngài. Thật buồn biết mấy nếu con không nhận ra con người thật, khuôn mặt thật của chính mình. Những đẩy đưa cám dỗ và khen tặng, những tự cao và tự mãn nổi lên trong lòng, những hình thức rộn ràng bề ngoài… Tất cả đã làm con lầm tưởng rằng con đang có Giêsu, con đang có Ngài ngay bên, nhưng thật sự là con đang xa Ngài. Lòng con không có chỗ trống để Ngài đến cư ngụ. Tim con khép lại, không chấp nhận, không để cho Ngài cảm hoá và biến đổi.
2)- “Vác đỡ thập gía cho Giêsu là niềm vui, là vinh dự và hãnh diện”. Simon tâm sự như vậy đó. Vác thập gía của chính mình đã khó khăn vất vả. Vác thập giá cho người không quen không biết, như Simon vác đỡ cho Giêsu, thì lại càng vất vả khó khăn hơn. Làm sao lại coi đó là niềm vui, nìềm vinh dự được? Phải chăng chỉ có tình yêu mới giúp tôi coi đó là niềm vui: Tình Yêu càng lớn thì niềm vui càng nhiều….Và phải chăng chỉ có lòng tôn kính đặt để nơi người quyền cao chức trọng, mới giúp tôi coi đó là niềm vinh dự hãnh diện: Niềm tôn kính càng cao thì niềm vinh dự hãnh diện càng lớn.
Giêsu ơi! Tình yêu nào con dành cho Ngài hôm nay? Lòng tôn kính nào con đặt vào Giêsu trong lúc này? Vì Giêsu, thập giá nào đang đè nặng trên vai con hôm nay?
Phải chăng những chê trách hiểu lầm, những ghen ghét đố kỵ con gặp phải trong đời sống phục vu…chính là thập gía mà Ngài mời gọi con ôm lấy và vác đi?
Phải chăng những khó khăn vất vả trong cuộc sống, những bệnh tật yếu đau, những đam mê yếu đuối con người mà con đang chiến đấu để vượt qua …cũng chính là thập giá mà Ngài mời gọi con vác đi trên đường đời?
`3)- “Vác đỡ thập gía cho Giêsu là được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa”. Đó là lời tâm tình chia sẻ của Simon Kyrêné. Giêsu đến trong thế gian để thực thi “công trình cứu chuộc” của Thiên Chúa. Ngài đến để mang tình yêu thương tha thứ cho muôn người. Ngài đến để cứu vớt nhân trần, để chết thay cho người mình yêu, để mang người mình yêu trở về với Nguồn Cội, trở về với Đấng Yêu Thương Ngàn Đời.
Giêsu ơi ! Mỗi khi con sống yêu thương tha thứ hôm nay, cũng là lúc con làm vơi bớt những đau thương tủi nhục của Ngài trên đường thánh gía năm xưa? Phải chằng đó cũng là lúc con được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa ?
Mỗi khi con mang được người thân quen bạn bè về với Giêsu, mỗi khi con giúp họ đi vào trong tình thân mật với Ngài, cũng là lúc con lau khô những giọt máu đào Ngài đã đổ ra trên thập gía năm xưa? Phải chăng đó cũng chính là lúc con được tham dự vào công trình cứu chuộc của Thiên Chúa?
Giêsu ơi, giống như Simon Kyrenê năm xưa….Xin cảm hoá và biến đổi lòng con, để con luôn có Ngài ngay bên, vì Ngài là hạnh phúc và là cùng đích của đời con. Amen.
San Jose, Mùa Chay 2017
Linh Xuân Thôn