□ Nguyễn Trung Tây
30-4: Hồn Đi Lạc...


Gặp tôi lang thang đầu đường xó chợ tựa như sát thủ Cain, một đời lang thang trên mặt đất, bạn chặn tôi ngay giữa đường, phán một câu, một lời tuyên án, hay cũng có thể được gọi là một lời than, “Ông Công Giáo, lại là cha cụ, mà nhìn mặt cứ như người chưa bao giờ nhận được Tin Mừng ơn cứu rỗi!...”

Tôi, bất mãn kinh niên, nhăn nhăn vầng trán, “Cám ơn cho những lời nhận xét quý báu không ai mượn. Nhưng cũng không sao, tôi vẫn quý mến ông như thủa nào. Mà này, ông bạn, ông muốn nói điều gì vậy?”

Bạn nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp tục, “Rất thành thực! Không khách sáo! Ông nhìn lạc đường mùa chay quá!”

Ơi, tôi yêu mến làm sao những lời nói thẳng như ruột ngựa!

Tiếng Việt của bạn thật chuẩn, thật dễ thương!

Bạn có phải thầy bói, nhà tướng số, hay tiên tri của quá khứ quay về thế giới đảo điên để phán một lời tuyên ngôn về ngày tận thế?

Lạc đường là tôi! Lạc đường là tên! Lạc đường đã trở thành máu huyết luân lưu trong người. Lạc đường đã khắc ghi sâu trong tâm khảm mặc dù không chọn lựa. Lạc đường đã trở nên cá tính riêng biệt sở hữu. Tôi đã lạc ngay trong bụng mẹ. Tôi nghĩ có lẽ mình cũng chẳng muốn sinh ra trên cõi đời này làm chi…

Tôi đã lạc khi nhìn thấy xe tăng T-54 lăn bánh trên đường Lê Văn Duyệt, một trong những đại lộ Sài Gòn dẫn về tổng hành dinh của Nam Việt Nam, chính quyền mới bại trận. Bầu trời xanh lơ trưa mùa hạ bỗng trở nên xám đen, đừng hỏi tại sao, tôi chỉ diễn tả những chi mình đã nhìn thấy. Thành phố hỗn loạn trong cơn tháo chạy! Những cột khói bốc cao! Bầu trời Sài Gòn bỗng dưng ngập tràn trực thăng, tựa như những chú ruồi sa mạc, di tản người thân ruột thịt. Những khuôn mặt hốt hoảng! Những giọt lệ buồn tủi! Những tiếng kêu tuyệt vọng! Những tiếng hét kinh hoàng! Những hàng người nối dài cho một chỗ ngồi trên chiếc trực thăng đậu cao trên nóc tòa nhà.

Tôi đã lạc dưới bầu trời nắng lung lửa đỏ, bụng đói meo với không một chén cơm, chân đi bộ tới trường trung học Nguyễn Thượng Hiền. Một tô cơm gạo trắng khi đó bỗng dưng trở thành xa xỉ phẩm cho cậu bé thiếu niên của Sài Gòn, Sài Gòn một thời hãnh diện được gọi Hòn Ngọc Viễn Đông.

Tôi đã lạc ngay sau khi bị bật gốc khỏi quê nhà bởi cuộc chiến Việt Nam, một cuộc chiến đến ngày hôm nay, tôi vẫn còn thắc mắc tìm hiểu đâu là nguyên nhân chính.

Tôi đã lạc khi bước chân lên tàu vượt biên, thuyền trôi lênh đênh trên mặt sóng, và tất cả những cô gái tuổi ươm mơ trong khoang thuyền bị hạ nhục bởi ngư phủ Thái. Khi bị tấn công bởi lưỡi dao, anh tôi ngã gục xuống sàn tàu, hét lớn, hai tay ôm mặt; và máu, những dòng máu đỏ tuôn chảy từ những ngón tay. Tôi, hốt hoảng với thảm kịch xảy tới cho người thân, không biết làm gì, bật tiếng khóc!

Tôi đã lạc khi ngư phủ Thái xếp hàng những người thanh niên trên tàu. Từng người rồi từng người bị ngư phủ bạo hành. Tới phiên! Tôi nhắm mắt lại đợi chờ giây phút, nhưng ngư phủ Thái đã dừng lại nắm đấm giữa trời. Tôi nghĩ cũng có thể bởi khuôn mặt thất thần trắng xanh của mình. Hoặc bởi một lý do gì đó, có ai mà hiểu. Ngư phủ nhìn tôi, nhoẻn miệng cười, gỡ cặp kính của tôi ra, đeo vào mặt. Cặp kính cận dầy cộm, ai đeo cho nổi! Ngư phủ loạng choạng những bước chân! Đầu lắc lắc! Cặp kính cận rớt xuống, rơi thẳng một mạch xuống làn nước xanh đại dương. Tưởng thế là xong! Nhưng không, ngư phủ phóng theo vớt lại cặp kính. Một tay bám thành tàu, một tay nắm chặt kiếng cận, ngư phủ nhảy lên tàu, cẩn thận đeo trả lại vào mắt chủ nhân cặp kính. Rồi lại quay sang người đứng kế bên, đánh tiếp, như một chuyện bình thường, một chuyện phải xảy ra…

Tôi đã lạc trong khi hít thở bầu không khí ngột ngạt hôi thối của trại Sungai Besi, trại cấm Mã Lai. Từng mảng rồi từng mảng hồn đã bị gậm nhấm, ăn mòn bởi đời sống trại cấm.

Tôi đã lạc khi đặt chân lên đất Mỹ, vùng đất hứa! Họ là ai, những người không có tóc đen bóng mượt? Tại sao mắt họ lại không là mầu nâu? Tại sao họ ăn bánh mì sandwitch với hambuger vàcheese, nhưng lại không ăn cơm trắng với canh chua cá và thịt kho?

Tôi đã lạc khi nhận được tin bố, trút hơi thở cuối đời tại Việt Nam trong khi mình đang lang thang tại xứ người, hơn một năm rồi. Một phần hồn của tôi đã chết, một góc tim bị xé rách toang, không bao giờ còn khả năng bình phục kể từ giây phút đó…

Và khi tôi quay về lại quê nhà… Người cùng chủng tộc đối xử tôi tựa như tôi chưa bao giờ chôn nhau cắt rốn ở Việt Nam. Trong ánh mắt họ, tôi là người Campuchia hoặc Nhật. Có một lần tôi nói, “Cám ơn”, với cô chạy bàn trong tiệm Phở. Cô ta ngạc nhiên, nói liền, “Ông nói tiếng Việt giỏi quá!”

Ơ hay!

Và cô hỏi trong tiếng Anh, “Tại Phi Luật Tân, ông sống ở đâu? Thủ đô Manila?”

Thật thế à?

Lạc, hồn tôi lạc như ao tù nước đọng. Tôi hôi thối! Tôi hiểm ác!

Lạc, trí tôi nhăn nheo tựa như trái táo khô để quên trong bếp từ lâu rồi. Tôi còn trẻ nhưng tâm hồn già khằng, ngàn năm tuổi!

Lạc, ngôn ngữ tôi đôi khi rắn độc.

Lạc đã trở thành một phần tâm hồn, hồn đi lạc.

Ngay cả khi tôi, đồng tiền quý giá được giữ gìn nâng niu tựa như kho tàng trong tay Chúa, qua hình ảnh của người phụ nữ, tôi vẫn đợi chờ cơ hội bỏ chạy! Đồng tiền đi lạc!

Ngay cả khi tôi, chú chiên be bé, dưới bàn tay nhân hậu của Chúa Chiên Lành, tôi vẫn rập rình đợi chờ cơ hội bỏ đi tìm kiếm dục vọng vệ đường! Con chiên lạc!

Ngay cả khi tôi, người con thứ, chạy đến cùng Chúa, đòi Ngài chia gia tài để tôi đốt hết vào đồi trụy đam mê! Người con đi hoang!

Lạc, tôi lạc như hai môn đệ trên đường Emmau…

Tôi thất vọng! Tôi lạc đường!

Chẳng trách chi bạn gọi tôi, Hồn Đi Lạc!

Nhưng...

Chính lúc hồn đi lạc, lại là lúc mình được tìm thấy, không phải bởi ai, nhưng Chúa Thiên Đàng qua hình ảnh của người phụ nữ với mười đồng tiền, người chăn chiên với đàn chiên trăm con! Chính lúc hồn thất vọng, lại là lúc hy vọng tràn đầy tuôn đổ trên hai bàn tay. Đồng tiền đã tìm thấy, con chiên lạc được bế lên vai, hai môn đệ thất vọng đã gặp Niềm Hy Vọng mới.

Vâng, tôi lạc! Cũng chẳng sao!

Chúa chưa bao giờ bỏ rơi tôi!

Ngài tiếp tục cất công lên đường tìm kiếm tôi, đồng tiền đánh rơi, con chiên đi lạc,

bởi tôi quý giá trong đôi mắt Ngài.

Thế là no đủ! Ơn phúc dư thừa!


The Fall of Saigon: Lost Soul...

Seeing me roaming in public like the murderer Cain, a restless wanderer on the face of the earth, you stop me at the middle of the road to pronounce a sentence, a statement, or perhaps, a complaint, “You’re Catholic, even a Catholic priest, and yet you don’t look redeemed!…”

I, in my capricious mood, raise my eyebrows, “Thanks for your precious comment which I don’t ask for. I love you, anyway. But what do you mean?”

“No offence! Be honest. You look lost, lost with capital L!” you stare at me.

Oh! How I love what you tell to my face.

Your Yankee English is perfect, “lost with a capital L.”

Are you a psychic reader, or a soothsayer, or a clairvoyant, or perhaps a prophet from the old returning to the chaotic world to announce the message of the doomsday?

“Lost” is me. “Lost” is my nickname. “Lost” has been ingrained in my blood. “Lost” has been engraved into my heart not by my choice. “Lost” has been characterized as my idiosyncracy! I was lost at the moment I was conceived in my mother’s womb. Anyway, I guess I did not choose to be born…

I was lost when seeing the first T-54 tank rolling on Lê Văn Duyệt, one of the main roads of Saigon, leading to the headquarters of the South Vietnam, a brand new defeated government. The cerulean blue sky at mid noon suddenly turned into grey one, and don’t ask me why; I just describe what I saw. The city was in chaos. The pillars of smog appeared almost everywhere! The Saigon’s sky was filled with many helicopters, just like numerous fruit flies, in their final attempts to evacuate their loved ones. The panicked faces! The emotional tears! The desperate cries! The loud scream! The long queues of people desperate for a seat on the helicopter on the top of a building!

I was lost when under the scorching heat, without having a decent bowl of rice for my hungry stomach, I was walking on foot to the High school Nguyễn Thượng Hiền. A bowl of steamed rice was a luxurious dream for a teenager in Saigon, the city that was once called the Pearl of the Far East.

I was lost when I was uprooted from my homeland by the Vietnam War, the war that I continue to search for the real motive!

I was lost while aboard my fishing boat, drifting along in the ocean, and all the young girls in my boat were sexually assaulted by Thai fishermen. When my brother was attacked by a fisherman’s knife, he collapsed on to the wooden floor of the boat, he screamed out loud, his two hands covered his face, and blood, much blood streamed out between his fingers. I, panicked at the unexpected tragedy to my loved one, burst into tears…

I was lost when the fishermen lined the men up. One by one all the men on the fishing boat were hit by them. My turn came. I closed my eyes, waiting for the moment, but the fisherman stopped his thrusting in the middle of the air. I guess perhaps he noticed my frightened and wan face. Whatever reason that made him withhold his punch, I don’t know. He smiled at me and then removed my glasses and put them onto his eyes. A thick pair of my myopia glasses caused him to be dizzy! He stumbled on his feet! He shook his head. My glasses slide away from his face and went straight to the surface of the ocean. The fisherman jumped after them into the sea to rescue my glasses. One hand grasped to the side of the boat, the other held tight to my glasses, the man returned to the boat and then to me. To my surprise, he gently placed the pair of glasses on my face! And he moved to the next man. The beating continued as usual, as it should be…

I was lost when I was suffocated with the stale air in Sungai Besi, the detention camp in Malaysia. Piece by piece, the life in my soul was eaten by the life in the camp.

I was lost when I first set my foot on American soil. Who were these people, who did not have sleekly black hair? Why are their eyes not brown? Why do they eat sandwiches, hamburgers and cheese and not steamed rice with sour fish soup and pieces of salty pork?

I was lost when I much later received the news regarding my dad, who breathed his last in Vietnam when I had been wandering in the foreign land for over a year… A piece of my soul actually died, a part of my heart has been torn up and never recovered, ever since…

And when I return to my homeland… The people in my “apmara”/homeland treat me as if my umbilical cord was not buried in Vietnam. In their eyes I must be a Cambodian or Japanese. Once I said, “Cám ơn/Thank you” to the waitress at a Phở Restaurant in Vietnam. She at once became excited, “Your Vietnamese is impressive.”

Really?

She asked, “Where do you live in the Philippines? Manila?”

Really!

Lost, so my soul was just like a stagnant pond. I am filled with stench! I am vicious!

Lost, so my mind was shrunken just like a wizened apple that has been left on the shelf for too long. I was young but my mind was way advanced in age.

Lost, so my language occasionally becomes vitriolic.

Being lost has become part of my soul, my lost soul.

Even when I, a precious coin, was stored as a treasure in the hand of God, incarnated through the figure of a woman, I looked for a chance to escape from Her! The lost coin!

Even when I, a sheep, was under the loving care of the Good Shepherd, I very often waited for a chance to run off from Him for the taste of sensual pleasures! The lost sheep!

Even when I, the younger son, came to demand of God to divide the inheritance so I can spend it all on voluptuary! The prodigal son!

Lost, I was totally lost just like the two disciples on the Emmaus road… The two depressed disciples.

I am confused! I am disappointed! I am totally lost!

No wonder you call me lost with capital L.

But! (Hold on! Don't run away, for I haven't finished yet)... But,

I take comfort that in the midst of being confused, disappointed and lost, I have been found, not by anyone, but rather God: the woman who has ten coins, the good shepherd with the fold of one hundred sheep, the forgiving and compassionate father, and the New-Hope that I unexpectedly encounter on my own journey of faith. Yes, it is at the moment when I am lost, I have been found. Yes, it is at the moment when I am in despair, that I encounter the new hope, Jesus Christ, the risen One.

Yes, I am lost! So what!

God does not give up on me!

God continues to search for me, the lost coin, the lost sheep, the lost son, the lost disciple,

because I am very significant in God's eyes.

That's all I need! I am fully blessed!

Nguyen Trung Tay
www.nguyentrungtay.webs.com