Chúa Nhật IV Mùa Phục Sinh

Mục Tử: Thiên Chúa và con người

Từ rầt xa xưa, hình ảnh người chăn chiên là hình quen thuộc. Đoàn chiên và người chăn chiên đã bước vào lịch sử cứu độ cách hết sức êm đềm, thân thiện như chính bản chất vốn có của con chiên và người dẫn dắt nó. Vì thế, có quá nhiều hình ảnh liên quan đến mục tử và chiên – Thiên Chúa và loài người.

1. Thiên Chúa là Mục Tử Nhân Lành.

- Ngay những trang đầu Kinh Thánh, văn hoá du mục đã gắn liền với ơn gọi của Thiên Chúa, khi Người trao cho con Người: Thiên Chúa tuyển chọn các tổ phụ Abraham, Ixaác, Giacóp, Môsê… từ nơi đồng cỏ, giữa đoàn chiên… Nhiều tiên tri lãnh nhận ơn kêu gọi của Thiên Chúa đang khi chăn dắt đàn chiên của mình…
- Trải qua các thời kỳ: tổ phụ, thủ lãnh, tiên tri và quân chủ, Thiên Chúa không ngừng huấn luyện, đào tạo dân riêng. Chính Thiên Chúa trao ban sáng kiến cứu độ và dạy toàn dân đợi chờ ơn cứu độ. Thiên Chúa luôn đi bước trước trong sáng kiến để thiết lập giao ước và duy trì sự trung thành với giao ước.
- Từng trang Kinh thánh, mỗi lần nhắc tới Đấng Thiên Sai của tương lai, Đấng Cứu Tinh, Đấng Mêsia, tất cả đều dùng hình ảnh người chăn chiên ám chỉ “Đấng nhân danh Chúa mà đến” sẽ là Mục Tử chăn dắt dân Thiên Chúa trong đường lối chính trực, công minh.
- Đặc biệt, Thánh vịnh nhiều lần ca tụng Thiên Chúa là Chủ Chăn bênh vực, chăm lo cho dân Người:
* “Lạy Chúa, chính Ngài là khiên che thuẫn đỡ, là vinh dự của con, là Đấng cho con được ngẩng đầu bất khuất” (Tv 3, 4).
* “Con ẩn náu bên Ngài, xin cứu vớt và giải thoát con” (Tv 7, 2).
* Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì. Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi. Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính vì danh dự của Người.

Lạy Chúa, dầu qua lũng âm, con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng. Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm. Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù. Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly rượu con đầy tràn chan chứa.

Lòng nhân hậu và tình thương Chúa ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên” (Tv 23).
Suốt bao nhiêu ngàn năm, hình ảnh chủ chăn và đoàn chiên vẫn là hình ảnh đẹp, trở thành chủ đề xuyên suốt lịch sử ơn cứu độ.

Qua đó, Thiên Chúa bộc lộ chính mình là Mục Tử Nhân Lành, tràn tình yêu, đầy lẽ sống, luôn dịu dàng. Đấng là Mục Tử Nhân Lành không chỉ sẵn sàng mà còn không ngừng trao ban cho con người là đoàn chiên mà Người chăn dắt chính bản thân Người qua sự quan phòng lãnh đạo quyền năng, nhân từ, rộng lượng.

Thiên Chúa thể hiện, chính Người gầy dựng đàn chiên, tức dân riêng của Người. Thiên Chúa không ngừng gìn giữ, bảo vệ họ, để dù trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, nhất là những lúc họ quỵ ngã trong tội, họ phản bội và vô ơn với Người, hay khi họ phải mang thân nô lệ, bị chà đạp quyền sống, lầm lũi hoang mang trong sa mạc đằng đẳng bốn mươi năm, hoặc bị phác lưu tủi nhục… Tất cả chỉ đặt dấu ấn của một mình Thiên Chúa, Đấng dẫn dắt, chăm sóc bằng bàn tay uy lực và từ ái.

2. Chúa Giêsu, hiện thân của Thiên Chúa nơi trần gian.

Chúa Giêsu là nguồn mạc khải trọn vẹn về Chúa Cha và của Chúa cha, để qua Người, khi thể hiện mình là Mục Tử Nhân Lành, Chúa Giêsu cho biết, từ nơi Người, Chúa Cha đón nhận chúng ta, yêu thương chúng ta, tha thứ cho chúng ta, ban cho chúng ta sự sống thần linh để chúng ta sống và sống dồi dào.

- Bởi chính Chúa Giêsu là Mục Tử, nên Chúa ưu ái với các mục tử. Ngay buổi bình minh của Tân Ước, trong đêm Chúa giáng sinh, chỉ các mục đồng mới trở thành những người đầu tiên lãnh nhận tin mừng giáng sinh và sứ mạng loan báo tin vui cứu độ Con Thiên Chúa đã giáng trần.

- Chúa Giêsu, vốn là Thiên Chúa, lại chấp nhận trở thành một trong những thân phận hèn kém, mong manh như chúng ta. Người hoàn toàn vâng thánh ý Chúa Cha để hòa mình với trần gian sống khiêm nhường trong gia đình Nagiaret nghèo khó.

- Chúa Giêsu, một đời làm người nơi dương thế, là một đời kể từ khi sinh ra, sống, chết, sống lại, được vinh thăng trên trời là để mang ơn cứu độ cho chúng ta.

Nhất là trong những năm ra đi công khai, Chúa Giêsu luôn tận tụy rao giảng Tin Mừng nước trời, Tin mừng tình yêu. Chúa đồng sớt chia và chấp nhận mọi khó khăn, mệt nhọc, mọi phản ứng chống đối.

Nhiều lần Chúa chạnh lòng thương những ai bơ vơ không người chăn dắt. Chúa thực hiện nhiều phép lạ chữa lành nhiều bệnh tật. Chúa yêu thương quan tâm những người nghèo, người bị bỏ rơi, người bị gạt ra bên lề đời sống tôn giáo và xã hội…

- Chúa Giêsu chăm sóc, bảo vệ đoàn chiên cho đến tận cùng. Không ai có thể cướp chiên khỏi tay Chúa. Không ai có thể lấy đi sự sống đời đời mà chiên nhận được từ nơi Chúa.
- Nhiều lần Chúa Giêsu khẳng định: Ta Là Người Chăn Chiên Tốt Lành. Chúa không chỉ minh họa sự tốt lành bằng dụ ngôn Con chiên lạc và người chăn tìm kiếm rồi vui mừng vác chiên lên vai trở về, mà đến khi hoàn tất hành trình dương thế, chính Chúa sẵn sàng hiến thân nhận lấy cái chết tủi nhục trên thánh giá cứu chuộc đàn chiên mà Chúa lãnh nhận trách vụ chăn dắt.

Chúa Giêsu vui nhận thánh giá để nói lên tình yêu có một không hai trên cõi đời. Đó là tình yêu của một vì Thiên Chúa cao sang hạ cố chính mình, chết cho loài thụ tạo mà mình dựng nên.

Mãi mãi Chúa Giêsu tiếp tục chăm sóc và nuôi dưỡng đoàn dân bằng chính thịt máu Người. Đó là sáng kiến độc đáo mà Chúa Giêsu thiết lập để mãi mãi tiếp tục hiện diện giữa đoàn dân của Người bằng phương cách bí tích. Nhờ Thánh Thể, Chúa ở lại và đồng hành với dân Người cho đến muôn đời.

3. Chúng ta là mục tử cho nhau.

Cách đây hơn hai năm, tôi chít lên đầu vành khăn tang tiễn đưa người ông của mình, một linh mục cao niên, nhưng qua đời khá đột ngột. Kế tiếp, tôi tiễn đưa người bạn mới ngoài năm mươi tuổi, làm linh mục chưa đầy hai mươi năm. Chẳng lâu sau, tôi tiếp tục bàng hoàng chia tay một linh khác trong giáo phận nhà, cũng chưa tròn sáu mươi. Vài ngày trước , tôi lại tham dự thánh lễ an táng một linh mục giáo sư Đại Chủng viện mới ngoài sáu mươi…

Tất cả đều giống nhau: Họ rời trần thế quá đột ngột, trong khi tất cả còn đang hoạt động, sức sống vẫn căng tràn, độ nhanh nhạy trong những giải quyết, những liên đới, những quyết đoán… đều chưa có dấu hhiệu suy giảm…

Những cái chết như thế, gieo trong lòng người ở lại không ít thương đau, tiếc nhớ. Chỉ có niềm an ủi trong đức tin mới có thể xóa nỗi nghẹn ngào cho bất cứ ai có liên quan thân tình với người nằm xuống.

Tuy thời gian có thể sẽ làm lành mọi vết thương, và lớp bụi của nó có thể phủ lấp để đẩy mọi thứ vào quá khứ, thậm chí vào quên lãng. Nhưng với người hay hoài niệm, chắc phải cần đến độ dài năm tháng…

Sở dĩ người còn ở lại khó quên là vì tất cả họ đã từng hiện diện bằng một đời tận tụy trong chức năng mục tử. Họ noi gương Chúa Giêsu Mục Tử để thi hành cách tốt nhất, triệt để nhất ơn gọi làm mục tử của mình.

Nói như thánh Augustinô: “Cho anh chị em, tôi là giám mục, cùng với anh chị em tôi là Kitô hữu”, tôi nhận ra nơi họ hình ảnh sống động của Augustinô hôm nay. Bởi họ đã từng sống ơn gọi linh mục vì anh chị em, và làm Kitô hữu với anh chị em.

Tuy nhiên, chúng ta đừng giới hạn chức năng mục tử cho giám mục, linh mục mà thôi, nhưng tất cả chúng ta là mục tử cho nhau. Trong từng vai trò theo khả năng mà ơn gọi của mình đòi hỏi, có thể là cha mẹ, anh chị em, bè bạn, những người thân thuộc, những người ở gần bên nhau, những người có trách nhiệm về người khác…, đều có nghĩa vụ lôi kéo nhau về đàng lành, noi gương đời sống thánh thiện, gây ảnh hưởng về một lối sống công chính cho nhau…

Là mục tử cho nhau, chúng ta cùng nhìn lên Chúa Giêsu Mục Tử mà học nơi Người tinh thần vâng phục trong mọi hoàn cảnh, mọi biến cố của đời mình, để luôn luôn đặt thánh ý Thiên Chúa lên trên mọi sự, mọi quyết định, mọi hành động.

Chúa ta học nơi Chúa Giêsu lòng khiêm nhường, hiền hậu và sự hy sinh dâng hiến, dù phải dâng hiến cả bản thân, cả cuộc sống, cả quyền lợi tư riêng của mình.

Chúng ta học nơi Chúa Giêsu đời sống công chính, để luôn luôn tiến đi chỉ trên một con đường, đó là sự thánh thiện mà thôi.

Ước mong, mỗi chúng ta là mục tử cho nhau, sẽ giúp đỡ nhau để cùng tiến về hạnh phúc vĩnh cửu như Chúa muốn.