Chúa Nhật XVIII Thường Niên -A-
Đanien 7: 9-19, 13-14; Tv. 96; 2Phêrô 1: 16-19; Mátthêu 17: 1-9

Tôi có một người bạn thường di chuyển bằng máy bay trong công việc. Như những người thường đi máy bay khác, anh ta có một thói quen. Khi lên máy bay anh ta thường ngồi hạng thương gia. Khi đã an vị anh ta cài giây an toàn, rồi nhận tách cà phê do cô tiếp viên đưa. Rồi anh ta đọc tin tức về thương mãi, và xem xét các tờ trình để chuẩn bị đến buổi họp. Anh ta đi máy bay quá quen thuộc nên không để ý đến lời tiếp viên giải thích về sự an toàn trên máy bay. Anh ta nói với tôi là anh đã thuộc làu các lời giải thích đó rồi, nên anh ta chỉ xem lại các tờ trình để chuẩn bị trao đổi công việc trong buổi họp sắp tới.

Vừa rồi, trên chuyến máy bay đi Cleveland, khi máy bay sửa soạn hạ cánh, có tiếng người phi công nói "Có thể chúng ta sẽ gặp khó khăn". Qua tiếng ồn ào của máy và những lời lo lắng của hành khách, anh ta nghe những lời như: "Có thể thiết bị hạ cánh máy bay chưa đi vào hoạt động được nên không thể hạ cánh, Cần phải bay quanh, có thể phải xả bớt xăng. Hãy để ý lời chỉ dẫn của tiếp viên". Anh ta lại nói thêm "mọi hành khách bỏ báo xuống, và đóng máy vi tính lại, ngừng uống cà phê và cẩn thận lắng tai nghe những lời hướng dẫn về các lối thoát khẩn cấp của máy bay, biết chỗ lấy áo an phao v.v... Tôi nghĩ là nếu máy bay bị nạn thì những lời chỉ dẫn đó có ý nghĩa về sự sống và sự chết."

Tình hình có thể không đến nỗi như thế. Điều bạn tôi kể có thể thường thấy xuất hiện trong cuộc sống. Như khi lời nói hướng dẫn được phát ra đúng lúc có thể làm chúng ta thay đỗi cuộc sống. Những lời trung thật của người chúng ta kính trọng có thể giúp chúng ta không đi sai đường hay sống buôn thả không mục đích. Những lời đó có thể chỉ dẫn và thúc đẩy chúng ta thay đổi cách sống để dẫn chúng ta đến một cuộc sống có ý nghĩa hơn đạo đức hơn.

Chúa Giêsu dẫn các môn đệ lên núi cao, một nơi xa xôi hẻo lánh. Trong những tôn giáo xưa, đỉnh núi thường là nơi trú ngụ của các vị thần, là nơi có thể gặp gở, đối thoại với thần linh. Ngay bây giờ, với thời nay, núi là nơi tốt đẹp để ra khỏi mọi ồn ào náo nhiệt của cuộc sống hằng ngày. Trên núi là nơi nghe rõ để cầu nguyện và suy ngẫm, hay để quyết định một sự việc quan trọng. Từ trên núi chúng ta có thể trông thấy từ xa, nên có thể là nơi giúp chúng ta chiêm nghiệm. Trong thế giới này, phần đông chúng ta cần có dịp suy nghĩ lâu dài để chúng ta có thể trông thấy khía cạnh của cuộc sống chúng ta. Như khi chúng ta tìm một nơi tĩnh tâm, chúng ta ra đi bộ trong rừng, nói chuyện với vị linh hướng, không nghe radio trong xe hơi v.v... Chúng ta làm như vậy như là đáp lại lời Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ ra đi với Ngài một thời gian. Chúng ta chọn làm điều các môn đệ nghe từ trên mây xuống "Hãy vâng nghe lời Người".

Trên ngọn núi đó các môn đệ lãnh nhận nhiều hơn họ tưởng tượng. Họ được trông thấy trong chốc lát Chúa Giêsu đặc biệt như thế nào. Họ nghe một tiếng nói, một tiếng nói thật lớn dẫn dắt họ "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe lời Người". Chúa Giê su bảo các môn đệ đừng nói gì với ai về thị kiến của họ, "cho đến khi Con Người từ cõi chết chỗi dậy" Điều đó nghe như nói về tương lai ảm đạm cho các ông, vi Chúa Giêsu nói về sự chết của Ngài. Đó là điều mà các ông không sẵn sàng nghe. Thật sự ra thì các ông còn nhiều điều phải trong việc họ theo Chúa Giêsu.

Trước đoạn phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu đã tiên đoán về sự đau khổ và sự chết chờ đợi Ngài ở Giêrusalem. Ông Phêrô cố gắng trách Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu quay lại quở trách ông ta, rồi Ngài nói với Phêrô và các môn đệ khác là nếu các ông muốn theo làm môn đệ của Ngài thì các ông phải tự vác thập giá mình mà theo Ngài. Có lẽ đó là một việc khác các ông còn nhớ lại trên đĩnh núi: không những chỉ sự hiện diện tối cao và tiếng nói của Thiên Chúa, nhưng là điều gì các ông sẽ phải chịu nếu các ông vẫn còn muốn theo Chúa Giêsu. Điều này làm chúng ta dừng lại và suy ngẫm, và tự hỏi: "Tôi sẽ phải vác thập giá nào, hay tiếp tục vác thập giá này vì danh Chúa Giêsu ?"

Có thể chúng ta không có thị kiến của các môn đệ, nhưng, cũng như các ông, chúng ta sẽ phải đi ra khỏi nơi phụng vụ này, đến một nơi để nghe thật rõ. Và ở đó chúng ta nghe lời chỉ dẫn là "hãy vâng nghe lời Người". Trong Kinh Thánh khi có lời bảo chúng ta hãy chú ý, không những đến lời nói của Thiên Chúa nhưng cả đến việc làm của Ngài, vì lời nói và việc làm mặc khải tấm lòng Chúa Giêsu cho chúng ta. Những lời nói và việc làm đó nói với chúng ta Thiên Chúa tha thứ, thông cảm và yêu thương chúng ta vô vàn. Trong khi chúng ta nghe kỹ hơn, chúng ta nghe Chúa Giêsu nói với chúng ta hãy làm cho kẻ khác điều gì Ngài sẽ làm cho chúng ta là: vác thập giá của chúng ta để phục vụ và theo Ngài.

Tiếng nói chúng ta nghe trên đỉnh núi hôm nay ở với chúng ta. Lời đó nói với sự an toàn và hạnh phúc của chúng ta, và chỉ dẫn chúng ta hãy nghe lời Chúa Giêsu. Vì có biết bao nhiêu tiếng nói cạnh tranh lời Ngài để đưa chúng ta đến đường lối sống khác. Đường lối Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta cùng nhau phụng vụ là dịp để kiểm điểm điều chúng ta nghe, là lúc chúng ta lắng tai nghe một lời mới. Chúng ta cũng muốn tập thói quen nghe và hỏi "Chúa Giêsu nói gì với tôi giữa dân chúng và sự việc hôm nay?" Rồi chúng ta lắng nghe và cố gắng tìm hiểu lời Ngài đáp lại.

Trong ánh sáng của lời Chúa Giêsu đã nói với chúng ta, đó có phải thật là lời kêu gọi đến "đời sống thành đạt" hay không? Tôi dựa theo lối sống nào? Những lời "chúc phúc" cho tôi có phải là từ Thiên Chúa hay không? hay chỉ qua công việc vất vả tôi làm chứ không qua Chúa Kitô đâu? Đó có phải là một lời kêu gọi đến "hạnh phúc" tạm bợ và yếu đuối từ nguồn gốc, điều gì cỏ thể mất ngay hay có thể rời xa khỏi tay tôi?

Nghe lời Chúa Giêsu nói, tôi phải xem xét lại giá trị và hướng chỉ đời tôi. Điều gì tôi gọi là "thất bại" có thể là điều hoàn toàn mới, và không biết trước được trong đời sống của tôi, và để lại một sự vui mừng thâm sâu cho tôi. Lại còn điều gì có thể là một mơ ước chết, có thể là sự ham muốn của tôi và có thể mở của rộng cho một khía cạnh khác của đời sống.

Trong khi chúng ta họp nhau, chúng ta hãy xem xét điều chúng ta nghe. Như người ngồi trên máy bay, cố gắng nghe những chỉ thị giúp cho sự sống. Chúng ta cần chú ý đến những chi tiết của đời sống hằng ngày của chúng ta. Nói cho cùng, ai lại muốn thức tỉnh ở một nơi nào khác, hay ở một thời sống khác và nói "tôi làm sao lại đến đây?” Hay hoặc theo lời nói trên máy bay: tôi không muốn đến lúc nhận thấy tôi đang ngồi trên một chiếc phản lực cơ với máy điều khiển và hạ cánh tự động lại đi đên một chỗ khác. Và tôi cũng không muốn trong đời sống của tôi lời bài hát của Peggy Lee "Có phải đó là tất cả mọi sự không?"

Các môn đệ Chúa Giêsu trên đỉnh núi đã được ơn cảm nghiệm, và bây giờ chúng ta cũng vậy. Như Chúa Giêsu đã hứa, Ngài sẽ sống lại từ cõi chết, và chúng ta là những người thuộc sự sống lại với Thần Khí của Chúa Giêsu. Đó là Thần Khí giúp chúng ta nghe và hành động theo lời Chúa Giêsu trong khi chúng ta cố gắng theo lời nói trên đỉnh núi "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe lời Người".

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP


Transfiguration of the Lord -
Daniel 7: 9-10, 13-14 Psalm 97 2 Peter 1: 16-19 ;Matthew 17: 1-9

A friend’s job requires a lot of flying. Like a lot of us who fly frequently he has a routine. He boards a flight, takes his seat, usually in business class, fastens his seatbelt, accepts coffee from the flight attendant, reads the financial news and thumbs through reports. He has flown so often he pays little attention to the flight attendant’s safety instructions: where the emergency doors are, floor lighting to the exits, fastened seatbelts etc. He told me, "I could give those instructions by heart. So, I ignore the them, sip my coffee, read my reports, and jot notes about the upcoming meeting."

Recently, on a flight to Cleveland, as the plane began to descend, the pilot came on and said, "We may have a problem." Above the sounds of the engine and the concerned chatter of his fellow passengers, he heard phrases like this, "Not sure if the landing gear is coming down... Need to circle... May have to expel fuel... Pay attention to the flight attendant’s instructions...." He said, "Everyone put down their newspapers, closed their computers, stopped sipping coffee and were all ears. We listened to the instructions about the emergency exits, life jackets, floor lighting etc. I knew that if we crashed following those instructions could mean the difference between life and death."

Perhaps situations might not be as dramatic still, what my friend said is true in many aspects of life. Words spoken to us at just the right time can make a significant difference for us. Well-intentioned words from someone we respect can stop us from continuing on a wrong or aimless path. They can instigate and guide us to make changes that result in a meaningful, more better-directed life.

The disciples went with Jesus to an out-of-the-way place, a mountaintop. In many ancient, or primitive religions, mountain tops were thought to be the dwelling places of the gods, where sacred encounters might happen. Even now, among modern people, mountains are good places to go apart from the hustle and bustle of daily life. They can make good listening places at times when we need to reflect, or make an important decision. From a mountain you can see a long distance; so it is a conducive place for insight and perspective. In the kind of world most of us live we need an opportunity to reflect on the long view, so we can see and get perspective on our lives. When we choose to go on a retreat, a walk in the woods, speak to a counselor, not turn on the radio in our car, etc. it is as if they are responding to the invitation Jesus gave to his disciples, to come apart for a while. We are choosing to do what the disciples heard from the cloud, "Listen to him."

On that mountain the disciples got more than they expected. They had a momentary glimpse into how special Jesus was. They heard a voice, a Big Voice, that guided them, "This is my beloved Son, with whom I am well pleased; listen to him." Jesus asked them not to tell anyone about the vision, "Until the Son of Man has been raised from the dead." That sounded like the future was going to be bleak for them, because Jesus was talking about his death. That was not something they were prepared to hear. It was obvious they still had much more to learn about following Jesus.

Just prior to today’ passage Jesus predicted the suffering and death that awaited him in Jerusalem. Peter tried to dissuade him and Jesus rebuked him and told him and the others that if they wished to be his disciples, they must take up their cross and follow him. Perhaps that was something else that struck fear in the hearts of the disciples on the mountain: not just the awesome presence and call of the Holy One, but what might be asked of them if they continued to follow the Lord. Which might give us all a pause to ask, "What cross am I being asked to take up, or continue to carry, in the name of Jesus?"

We may not have such a spectacular revelation as those disciples, but like them, we have come apart today to this place of worship – a good listening place. Here we hear again the voice that directs us, "Listen to him." In the scriptures proclaimed to us we pay close attention, not only to his words, but his actions as well, for they reveal Jesus’ heart to us. They tell us about God’s forgiveness, compassion and unfaltering love for us. As we listen closely we hear Jesus tell us to do for others what he is about to do for us: pick up our cross of service and follow him.

The voice we hear on this mountain today is on our side. It speaks for our well-being and happiness. It directs us to listen to Jesus, for there are many competing voices that might lure us to another way of living than the one Jesus has called us to. Worshiping together gives us an opportunity to have our hearing checked; a time to unplug our ears and try listening anew. We also want to foster a daily habit listening by asking, "What is Jesus saying to me in the people and events of this day?" Then, we listen and do our best to discern his response.

In the light of what Jesus has said to us we ask: Is what I call a "successful life" really that? Whose standards am I measuring by? Are my "blessings" really from God’s hands, or just through my own hard work, without much thought to Christ? Is what I call "happiness" truly deep and secure, or is it based on something very transitory and fragile at its roots, easily lost, or ripped out of my hands?

Listening to Jesus’ words, I need to reevaluate my priorities and direction. What I would call a "failure," might result in something entirely new and unexpected in my life and yield the deepest joy for me. What has been a death of a dream, might really have been about my own ambition and may be the opening of a door to a whole other perspective on life.

As we gather today we check our hearing, like the man in the plane, listening for instructions that are life-giving. We need to pay attention to the details of our daily lives. After all, who wants to wake up someday at a place, or stage in life and say, "How did I get here?" Or, in the language of air travel, I don’t want to come to the realization that I have been flying like a jet on automatic pilot, going in the wrong direction. Nor do I want to say, at some stage in my life, the words of Peggy Lee’s old song, "Is that all there is?"

The disciples on the mountaintop had a graced experience and now so do we. As he promised, Jesus has risen from the dead and we are a resurrection people, gifted with his Spirit. It is that Spirit that enables us to listen and act on Jesus’ words as we strive to follow the voice spoken on the mountain top, "This is my beloved Son with whom I am well pleased; listen to him."