Chúa Nhật 4 THƯỜNG NIÊN. C
(Luca 4: 21-30)
QUÊ HƯƠNG


Lời Kinh ứng nghiệm nơi Ngài,
Tai nghe cho thấu, đừng chai cứng lòng.
Nhiều người thán phục cầu mong,
Tin yêu quí mến, tình trong phục quyền.
Tiểu tâm những kẻ hão huyền,
Nghi ngờ giả định, tuyên truyền tẩy chay.
Hỏi rằng bác thợ có hay?
Giu-se thợ mộc, ở ngay trong làng.
Khinh chê thách thức rõ ràng,
Thực hành phép lạ, cả làng quan chiêm.
Tiên tri nhân chứng thanh liêm,
Mọi người đón tiếp, là điềm trời ban.
Đồng hương từ chối dẹp tan,
Không tin chẳng đón, dối gian phỉnh phờ.
Ê-li dấu chỉ không ngờ,
Một người bà góa, nương nhờ tấm thân.
Ê-li-sê đến cùng dân,
Phong cùi cứu chữa, Naa-mân người ngoài.
Hội đường căm phẫn với Ngài,
Hùa nhau trục xuất, lòng chai chối từ.

Chúa Giêsu trở về quê để rao giảng tin mừng. Nói về quê hương, tâm hồn ai cũng rạo rực niềm nhớ thương và trìu mến. Quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn và là nơi chất đầy kỷ niệm của thời niên thiếu. Chúa trở về quê không chỉ thăm quê nhà mà còn đem tin mừng cứu độ. Thoạt đầu, mọi người qúi mến, thán phục nghe lời Chúa giảng dậy. Chúa Giêsu đã giảng như người có quyền, lời Chúa có sức đánh động và biến đồi tâm hồn. Ngày qua ngày, người ta cảm thấy như bị đe dọa phải thay đổi. Họ biết và nhận ra rằng nghe lời Chúa là một thách thức đổi đời. Lời của Chúa làm xáo trộn những tập tục sẵn có và người ta bắt đầu nghi vấn.

Dân làng toa rập chất vấn về nguồn gốc họ hàng và gia cảnh của Chúa. Đồng hương chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài. Họ không biết về nguồn gốc của Chúa từ đâu. Họ chỉ biết Ngài là con ông Giuse, thợ mộc và mẹ Ngài là Maria. Họ không thể tin được một thanh niên trẻ cùng làng xóm lại là Đấng Cứu Thế. Họ đã thách thức đòi Chúa làm phép lạ để họ thưởng thức. Chúa đã không thỏa mãn những đòi hỏi của họ. Thế là họ căm phẫn, chỗi dậy trục xuất Chúa ra khỏi thành. Tin mừng không được chấp nhận nơi quê hương. Chúa Giêsu đã nói: Không một tiên tri nào được đón tiếp tại quê hương mình.

Chúa đã xếp mình vào hàng các tiên tri và biết số phận của các tiên tri. Xưa cũng như nay, mọi người có khuynh hướng tẩy chay các tiên tri. Giống như thế, chúng ta thường muốn chối bỏ các tiên tri thật, bởi vì các ngài đòi hỏi chúng ta phải sống theo nẻo chính đường ngay, phải đi vào khuôn phép kỷ luật và sống đời gương mẫu. Chúng ta không muốn thay đổi nhiều, vì nghĩ rằng rượu cũ vẫn ngon hơn. Tin mừng của Chúa không dạy chúng ta đi tìm sự vui mừng hưởng lạc, nhưng là sống tin mừng cứu độ. Tin mừng sẽ đưa dẫn con người tới nguồn hạnh phúc vĩnh cửu.

Truyện kể: Có một bà kia thường đọc sách Tin mừng và bà đọc rất sốt sáng. Được hỏi tại sao thế? Bà dùng thí dụ trả lời: Hôm qua, tôi nhận được thơ từ người yêu. Tôi chăm chú đọc, đọc đi đọc lại nhiều lần. Không phải tôi không hiểu lời lẽ trong thơ. Tôi đọc nhiều lần vì tôi biết đó là những lời của người rất thương tôi và tôi thương người ấy.

Chúa Giêsu đã mở đường dẫn chúng ta vào hạnh phúc và niềm vui Nước trời. Chúa không lập pháo đài để bảo vệ, chiến đấu hay phân rẽ con người. Chúa lập Hội Thánh để mở con đường cứu độ. Hãy lắng nghe Tin mừng của Chúa. Tin mừng sẽ là nguồn sức sống và là niềm vui ơn cứu rỗi. Tin mừng chính là lời yêu thương của Đấng từ trời cao đem xuống cho nhân loại. Ước gì lời của Tin mừng luôn mãi là một tin vui.

THỨ HAI, TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
(Mc 5, 1-20).
QỦI ÁM


Bên kia bờ biển đất liền,
Chúa sang vùng mới, trước tiên chữa lành.
Nhiều người bệnh hoạn nghe danh,
Gọi nhau kéo đến, bước nhanh tới Ngài.
Ngạc nhiên phép tắc thiên tài,
Quyền uy cao cả , mọi loài suy tôn.
Một người quỉ ám vô hồn,
Gông cùm xiềng xích, tiếng đồn xông ra.
Cúi xin Thiên Chúa bỏ qua,
Cơ binh đội ngũ, xin tha thưa Ngài.
Xua trừ quỉ ám thiên tai,
Đàn heo ám nhập, chạy dài xuống sông.
Kinh hoàng chạy trốn làm công,
Chúa thương chữa khỏi, đám đông hưởng nhờ.
Hồng ân cứu độ mong chờ,
Tuyên xưng Danh Thánh, tôn thờ Chúa Con,

THỨ BA, TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
(21-43).
ĐỨC TIN


Giai-rô khấn vái cầu xin,
Con tôi hấp hối, cậy tin vào Ngài.
Đến nhà cứu chữa khẩn nài,
Trên đường tiến bước, đường dài cứu nhân.
Đàn bà xuất huyết bao lần,
Đưa tay chạm áo, tinh thần thấy an.
Huyết cầm thân xác tỏa lan,
Quyền năng sức mạnh, xuất ban chữa lành.
Ai người đụng chạm biến nhanh,
Bệnh nhân thú nhận, con đành xưng tên.
Xin thương cứu chữa ân đền,
Đức tin mạnh mẽ, ơn trên hộ phù.
Gia đình ông Trưởng lu bu,
Con ông tắt thở, thiên thu giã đời.
Cầm tay bé gái khấn Trời,
Chúa cho sống lại, mọi người mừng vui.

THỨ TƯ, TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
(Mc 6, 1-6).
QUÊ NHÀ


Về quê giảng dạy Tin Mừng,
Hội Đường đông kín, tạm dừng hỏi han.
Khôn ngoan tài đức ai ban?
Cha là thợ mộc, yên hàn sống bên.
Ma-ry, Mẹ Chúa làng trên,
Anh em cô bác, kết nên xóm làng.
Cứng lòng thách thức bẽ bàng,
Thi hành phép lạ, cho hàng xóm coi.
Quê hương khinh bỉ đua đòi,
Dân làng xúc phạm, tìm tòi ngạc nhiên.
Lòng tin yếu kém gây phiền,
Chúa đành từ chối, ra miền chung quanh.
Cố công rao giảng tin lành,
Chữa lành bệnh hoạn, thực hành ái nhân.
Làng trên xóm dưới ân cần,
Lắng nghe đạo lý, tinh thần an vui.

THỨ NĂM, TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
(Mc 6, 7-13).
BÀI SAI


Hai người môn đệ đồng hành,
Ra đi rao giảng tin lành cho dân.
Quyền năng chữa trị tha nhân,
Đức tin phó thác, thanh bần đơn sơ.
Không tiền, không bị, không nhờ,
Hoàn toàn tin tưởng, thiên cơ quan phòng.
Nơi nào đón tiếp cầu mong,
Thành tâm lưu lại, thong dong đáp lời.
Ai mà chê chối không mời,
Phủi chân tố cáo, những nơi bất đồng.
Môn đồ sánh bước lập công,
Kêu mời thống hối, hiệp thông ơn lành.
Tin vui loan báo hoàn thành,
Xua trừ ma quỉ, chữa lành bệnh nhân.
Chu toàn sứ vụ canh tân,
Trở về bên Chúa, dự phần phúc vinh.

THỨ SÁU, TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
(Mc 6, 14-29).
CHỨNG NHÂN


Gio-an nhân chứng Nước Trời,
Nói lời sự thật, bị người tống giam.
Nghe lời xiểm nịnh tham lam,
Hê-rô-đê vướng tục phàm thế gian.
Vui vầy tiệc rượu hứa ban,
Xin gì được nấy, lạm càn quyền uy.
Chiều lòng con gái phụ tùy,
Con về hỏi mẹ, xin gì vua ban.
Mẹ xin mạng sống Gio-an,
Vua sai quân lính, giã man giết người.
Cái đầu trên đĩa tách rời,
Trao cho cô gái, đầy vơi lòng người.
Gio-an hoàn tất cuộc đời,
Chứng nhân chân lý, cao vời biết bao.
Tiền hô kiên vững thanh cao,
Hy sinh chịu chết, bước vào thiên cung.

THỨ BẢY, TUẦN 4 THƯỜNG NIÊN
(Mc 6, 30-34).
NGHỈ NGƠI


Môn đồ nhận lãnh tin vui,
Ra đi rao giảng, bước lui trở về.
Vui mừng khống chế mọi bề,
Nghỉ ngơi lại sức, cận kề bên nhau.
Đoàn dân vất vưởng sầu đau,
Chúa thương cứu chữa, giúp lau giọt sầu.
Tông đồ mỏi mệt đêm thâu,
Xuống thuyền ghé bến, ngõ hầu tránh xa.
Tìm nơi hẻo lánh xa nhà,
Cánh đồng vắng vẻ, dần dà luyện tâm.
Nhiều người tìm đến âm thầm,
Như chiên lạc lõng, dẫn lầm lối đi.
Động lòng thương xót từ bi,
Chúa thương an ủi, mỗi khi đau buồn.
Ơn ban phúc lộc mưa tuôn,
Dưỡng hồn nuôi xác, ban nguồn ân thiêng.