Không bị ràng buộc bởi của cải, vật chất và quyền lực là điều Đức Kitô yêu cầu các môn đệ Ngài chọn trong cuộc sống. Bởi gắn bó với vật chất, của cải, danh vọng là tự chọn làm mất tự do trong việc rao giảng Tin Mừng. Của cải ở đâu tinh thần và tim óc ở đó. Của cải, vật chất và quyền lực còn làm cho con người ra kiêu ngạo, coi mình hơn người, dùng tiền của nếu không áp bức, đè nén thì cũng mưu ích mua chuộc lòng người. Rất khỏ xử dụng của cải, quyền lực cách công chính. Đức Kitô kêu gọi con người cần chọn lựa thái độ sống, và sống hạnh phúc. Mẫu người để theo không phải ai khác mà chính là Đức Kitô. Lời kêu gọi hãy 'theo ta' nhận được những đáp trả khác nhau. Hầu như ai cũng biết đi theo Đức Kitô là khôn ngoan, chọn đúng, đáng làm, cần phải làm, nhưng họ chưa sẵn sàng vì còn bị nhiều lí do khác nhau trong cuộc sống ràng buộc. Mức độ đáp trả cho biết người đó yêu mến Đức Kitô bao nhiêu.

Đức Kitô và hai môn đệ Gioan và Giacobê đi ngang qua làng Samarita. Các ông trông mong họ sẽ đón tiếp Đức Kitô nhưng họ đã không làm thế; Đức Kitô chỉ đi qua làng, đến thành thánh Jerusalm, mà không lưu lại với họ nên họ từ chối đón tiếp. Hai ông bực dọc muốn lửa từ trời xuống thiêu rụi làng. Đức Kitô khiển trách các ông bởi đường lối của Ngài là ôn hoà, nhẫn nhục và tha thứ. Điều các môn đệ định làm cho thấy lạm dụng quyền lực trong tay là điều rất dễ xảy ra. Trên đường đi Đức Kitô gặp một người và anh ta muốn theo Đức Kitô, Ngài đáp lại anh 'Con Người không chỗ dựa đầu'. Điều này giải thích rõ việc tại sao Đức Kitô không lưu lại trong làng bởi Ngài không muốn bị của cải, nơi chốn ràng buộc. Ngài muốn được tự do, thảnh thơi trong việc rao giảng mà không bị vướng víu do vật chất. Đây chính là trọng tâm của bài giảng. Đức Kitô muốn môn đệ của Ngài được tự do rao giảng mà không kèm theo bất cứ mục đích riêng nào. Thứ nhất phục vụ nước trời nơi trần thế, người môn đệ cần vất bỏ tất cả. Tất cả đều lo cho việc rao giảng Tin Mừng. Thứ hai, người môn đệ cần biết điều nào chính, rao giảng Tin Mừng, là chính, là quan trọng hơn cả. Dính bén đến của cải, quyền lực thế nào cũng bị ràng buộc, bị cầm chân. Như thế vừa mất tự do trong việc rao giảng, rất có thể bị thiên vị trong việc rao giảng. Đáp lại một người khác Đức Kitô nói với anh 'hãy để kẻ chết chôn người chết'. Không rõ cha anh đã chết hay vẫn còn sống. Điều chắc chắn là vật chất, của cải, chức tước, không tồn tại. Một khi chúng ra đi, người yêu mến nó hết mình sẽ cảm thấy bị mất mát, trống rỗng, như chính mình bị chết đi. Ai cũng cần đến vật chất cần thiết để sống, nhưng hoàn toàn lệ thuộc vào vật chất, sống chết với vật chất, địa vị là điều cần tránh bởi chính chúng ngày nào đó cũng chết. Với người khác Đức Kitô nói với anh. Thiếu tự do trong việc rao giảng là người môn đệ nửa vời bởi nửa đi theo, nửa không. Khả năng con người không thể hoàn thành hai việc trọng đại cùng lúc không, hoặc làm tốt việc này, bê trễ việc kia. Rất có thể bê trễ cả hai. Người môn đệ luôn ghi nhớ trong lòng họ là người lữ hành. Bởi là người lữ hành nên không nên ràng buộc. Dính vào của cải, quyền lực, bởi chúng sẽ cản trở mức độ rao giảng của người lữ hành. Người lữ hành luôn có nơi muốn đến. Nơi người lữ hành muốn đến chính là Thiên Quốc, họp nhau trên nước trời. Vì thế người lữ hành mang hành trang tình yêu, yêu Thiên Chúa, yêu tha nhân là hành trang duy nhất mang vào nước trời. Hành trang này không bị trộm cắp, không bị mối mọt bởi nó kết hợp với tình yêu Chúa, mà tình yêu Chúa luôn tồn tại. Cần của cải vật chất để sống là điều hợp lí, ai cũng làm nhưng dựa vào quyền thế của vật chất gây đau khổ cho chính mình và cho tha nhân là điều cần tránh hết sức có thể. Bởi quê hương thật của người lữ hành là nước trời, nơi đó có Thiên Chúa hằng sống, có tình yêu vô biên và có niềm vui vĩnh cửu.

TiengChuong.org

Detachment

There are different responses to Jesus' invitation to follow Him. Jesus initiates the call, and he is waiting for each individual to respond to His call. In today's reading some said to Him that they would love to, but were not ready. It was their personal agenda that stopped them following Jesus. The call was simple, 'follow me', but it specified Whom one should follow. Jesus made the call, and each individual was and free to commit. The level of commitment depends on how much one loves Jesus.

Jesus and His disciples, James and John, went through a Samaritan village. Problems happened because of different expectations. The disciples hoped the villagers would welcome Jesus, while the villagers wouldn't. It was not that Jesus was Jewish, but because He was going to Jerusalem. The disciples got upset and wanted to use violence to show the Samarians how wrong they were. Jesus rebuked them. God's way was not violence but humility, love and forgiveness. On their way, Jesus met the man, who wanted to follow him, and He told the man that 'the Son of Man has nowhere to lay his head'. The implication was clear, to follow Jesus means to be free from worldly attachment. Jesus would not want his disciples to be tied down in one single location. He would prefer them to be free to work for God's kingdom. This is the heart of today's message. First, Jesus would love the people who followed Him without having their own agenda. To serve God's kingdom on earth, one needs to be free from whatever ties him down.

Second, Jesus called them to prioritize their purpose in life. It was to serve God's kingdom first and everything will be given too. Attachment to any material thing on earth would lose the freedom to work for God's kingdom. To another person, Jesus told him 'Leave the dead to bury their dead'. We don't know whether his father had already passed away or he was still living. We know that all material things have lives of its own. When we lose what we love dearly, we feel like we have been flung into a black hole. Clinging to the world's materials is a deadly mistake. We all need them but must not entirely depend on them.

To another person, Jesus told him that half- way commitment is unsuitable for God's kingdom. To work for God's kingdom one must commit oneself, not half way, but be fully committed. We are the pilgrim people. Doing pilgrimage is aiming to improve one's spiritual journey. Pilgrim people have a destination to reach, and our destination is God, Who has prepared a home for us. In that sense, our true home is in heaven, and our true treasure is eternal treasure. Heavenly treasure is made of love of God, and love of our neighbours, and that is what we bring into God's kingdom. For those who are firmly attached to the material world, accumulation of wealth and power is their way of life. We all need essential things to live on, but must not forget where our permanent home is. We are the pilgrim people and Jesus is our Lord whom we want to be with.

Jesus calls us to detach ourselves from worldly materials and be free to serve God, and God will welcome us into His heavenly home when our pilgrimage ends.