Đang cười vui,
Tự nhiên nghe tin buồn: mẹ chết.
Vội vã trở về,
Để nhìn mặt mặt mẹ một lần sau hết.
Nhưng, đang mùa Covid,
Người ta đưa xác mẹ đi rồi
Mà chẳng có được một người thân.
Dẫu biết sinh ly, tử biệt, định mệnh căn phần,
Nhưng trước nỗi đau nầy,
Như muối xát gan, kề môi nuốt từng giọt đắng…
Đã chuẩn bị hết rồi,
Sẽ cùng vợ, với căn phòng, với hoa và nến…
Mấy ngày nữa thôi ta đón một hài nhi vào đời.
Được làm cha ! Ôi một hạnh phúc tuyệt vời !
Nhưng lặng lẽ trong đêm,
Người bác sĩ trẻ, bỏ lại, một mình ra đi về xứ lạ !
Chén đắng phận người, kẻ ra đi, người ở lại,
Ai cũng phải một lần uống cạn,
Mà nếu được chọn, hết thảy chắc từ nan…
Nên thật khó mà tin,
Giữa cuộc sống đa đoan, chén đắng muôn nghìn,
Cứ nhấp cạn,
Dưới đáy ly thế nào cũng hiện ra viên ngọc quý.
Nhưng duy chỉ một lần giữa muôn nghìn thế kỷ,
Có người đã kề môi uống cạn chén đau thương.
Uống với ta, uống cùng ta, giọt đắng đoạn trường,
Khổ nhục, đắng cay,
Cả cái chết đoạ đày oan khiên thập giá.
Nên từ đó người ta tin
Chén đắng khổ đau thành nhiệm mầu cao cả,
Vì ở cuối đường, dưới đáy ly,
Đã rạng ngời “viên ngọc quý PHỤC SINH”.
Đúng là:
“Chỉ khi nào Ta bị treo lên,
Ta sẽ kéo muôn người cùng đi lên khải hoàn vinh thắng” (Ga 12,32)
Bí quyết của Ngài,
Thì ra, đem hương vị tình yêu ướp nồng vị đắng,
Đón nhận lưỡi gươm đời để nên trọn lễ dâng.
Nên kể từ,
Con đường lên Núi Sọ, loang máu Đấng Emmanuel,
Đã khai mở cuộc “trường chinh”
Chọn “Thập giá tình yêu” để bước vào quê hương sự sống.
Nên hôm nay,
Trên những con đường Luân Đôn, Madrid, New York…hay Vũ Hán,
Dẫu ngập tràn những chén đắng,
Con mất cha, vợ mất chồng, tan nát, vĩnh biệt, đau thương…
Hãy vững tin,
Ngài đang có ở đây,
Tay trong tay, cùng nhịp bước trên mọi nẻo đường
Để lần nữa, kề môi, chung chia nhấp từng giọt đắng.
Để lần nữa,
Không phải một lần với tên trộm ngày xưa rồi thinh lặng.
Mà hôm nay, với chúng ta:
Sau khi uống cạn chén đắng nầy,
“Con sẽ ở trên thiên đàng với Ta” vĩnh viễn ! (Lc 23,43).
Sơn Ca Linh (Vọng Phục Sinh 2020)