Tôi vừa đọc được bài thơ rất hay ‘Vinh danh thiên thần áo trắng’ của thi sĩ Trần Quốc Bảo. Vì không đủ giấy cho cả bài thơ, tôi xin trích đoạn đầu và đoạn cuối :
‘ Tôi xúc động viết bài thơ ca tụng
Những ‘Thiên Thần Áo Trắng’, những lương y
Giờ này đây đang hoạt động cứu nguy
Xả thân săn sóc những người bệnh dịch
...
Cuộc chiến đấu này chúng ta phải thắng
Quyết dẹp tan loài quỷ Virus China
‘Vương Miện Tạ Ơn’ kết những vòng hoa
Xin vinh hạnh trao Thiên Thần Áo Trắng’
Ông H.O. nghe tới bữa ăn thì liền kể rằng theo tin báo chí bên Anh Quốc thì ở Việt nam và Campuchia hiện nay số người ăn thịt chó tăng lên rất nhiều vì họ tin rằng thịt chó vì có dương tính nên trừ được dịch viêm phổi. Các cụ nghĩ sao cơ?
Ông ODP trong làng xin góp ý : Thôi, không nói chuyện ‘Dịch Tàu’ này nữa vì nó đã chiếm hết đầu óc mọi người, xin nói chuyện khác, chuyện nào vui hơn. Mấy cô Huế trong làng bèn xin ông bắt đầu kể những chuyện khác. Ông ODP liền cười hà hà, rồi bảo : Chuyện này đang xảy ra với các bạn bên Hoa Kỳ, đó là tin ông Joe Biden chắc sẽ được Đảng Dân Chủ chọn làm ứng viên tranh cử chức tổng thống vào cuối năm nay. Đây là quyền tự do chọn lựa của người dân, nhưng tôi muốn lưu ý các công dân Hoa Kỳ gốc Việt Nam là ông Joe Biden đã không tốt đẹp tử tế gì với VNCH của chúng ta. Năm 1972 khi trở thành thượng nghị sĩ cuả tiểu bang Delaware, ông đã cùng Geoge McGorven vận động quốc hội cắt bỏ quân viện cho VNCH, đang từ 1 tỷ xuống còn 300 triệu cho năm 1974, và chấm dứt hoàn toàn vào năm 1975. Sau 30/4/1975 ông còn chống ngân sách giúp người Việt di tản. Sau 1975, ông cùng McGorven còn chủ trương không giúp đỡ và nhận người Việt di tản vào Hoa Kỳ. Xin các cụ bên Hoa Kỳ lưu ý việc này nha.
Nghe đến đây thì cụ già B.95 lên tiếng. Cụ xin đừng nói về bệnh dịch, đừng nói chuyện Đảng Cộng Hoà và Dân Chủ tranh cử nữa. Cụ bảo : Tháng đầu mùa xuân này đang làm lão nhớ tới rừng trái cây ngày xưa, nó như đang trước mặt : kià trái dứa vàng ươm, trái dâu đỏ ánh, này trái mận tím hồng, trái nho chín mọng, này nhãn Hưng Yên ngọt hơn đường, này vải Lạng Sơn cùi to hạt nhỏ đậm hơn mật, này là nếp mới, cốm xanh, hồng mọng, này là trái kỳ đà, chanh Yên, phật thủ... Ôi quê ơi, bao giờ hết giặc Cộng để lão trở về!
Anh John lên tiếng tiếp theo: Tháng mùa xuân này, thế giới cũng đang bàn về vai trò phụ nữ. Báo vừa nhắc tới công của bà Jamila. Năm 2003, đại diện cho 300 hội phụ nữ xứ A Phú Hãn, bà đã được mời phát biểu tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc ở New York, bà nói như sau : Trong mấy chục năm qua, nhóm cai trị đất nước chúng tôi toàn là đàn ông. Họ đã mang bất hạnh và đau khổ đến cho mọi người, xin LHQ giúp cho phụ nữ chúng tôi có vai trò chủ động trong việc xây dựng lại A Phú Hãn...
Cả nhóm nghe xong lời bà Jamila đều vỗ tay khen. Ông ODP xin góp thêm ý : Theo lịch sử nhân loại thì ban đầu thuở con người còn ở trong hang và ăn thịt sống thì đàn bà lãnh đạo, từ gia đình cho tới bộ lạc. Con cái mang tên họ mẹ vì là thời mẫu hệ. Đàn ông chỉ có nhiệm vụ đi săn bắn và truyền sinh. Đó là thời hoàng kim, nơi nơi thái bình. Rồi bỗng nhiên bọn đàn ông bảo nhau làm loạn, cướp chính quyền. Mẫu hệ chuyển sang phụ hệ, thế giới bắt đầu hỗn loạn từ đó. Mãi về sau Bà Hồ Xuân Hương là người đầu tiên trên thế giới đã hô hào phụ nữ vùng lên...
Ông H.O. bàn tiếp : Nói thế cho vui chứ sự thực thì ngoài xã hội tuy phe đàn ông lãnh đạo, nhưng trong xã hội thì tôi vẫn thấy phe đàn bà cầm quyền. Ở Canada này phe đàn ông vẫn gọi vợ mình là ‘cái phần ưu việt của tôi / my better half. Còn các nhà quân tử Việt Nam thì khi người đàn ông được mời mua hàng thì trăm anh như một, ai cũng trả lời : Để tôi về hỏi ý vợ tôi đã ! Thấy chưa, vợ có cho mua thì chồng mới được phép mua ! Ở VN khi xưa có lời hát nhái bài ‘ Một Ngàn Năm Nô Lệ Giặc Tàu’ của Trịnh Công Sơn rất hay, ai cũng thích, lời nhái như thế này :
Một ngàn năm nô lệ vợ mình, Một trăm năm nô lệ đàn con, Hai mươi năm rửa chén giặt đồ, Gia tài của vợ để lại cho ta, Gia tài của vợ là khối việc nhà...
Một ngàn năm ta sợ đàn bà, Một trăm năm ta sợ vợ ta, Hai mươi năm làm hết việc nhà, Ôi còn là gì một đời trai tơ, Chỉ còn lại là một kiếp dại khờ...
Anh John nghe xong bài hát nhái này thì thích quá, bèn xin ông H.O. chép lại bài này cho anh. Chị Ba Biên Hòa liền giơ ngón tay dứ dứ như đe dọa : Về nhà mà anh hát bài này là anh chết với tui nghe. Không biết anh John có bị chết thật không, việc này tôi chưa rõ.
Theo lịch sử thì Canada ngày xưa cũng coi rẻ đàn bà. Chứng cớ là liền bà Canada mới được quyền đi bầu từ năm 1916, bắt đầu từ bang Manitoba.
Ông bồ chữ ODP cũng góp thêm ý : Theo kinh nghiệm dân gian thì những anh chồng nào hay kêu ca bị vợ bắt nạt thì thường là những anh có gia đình hạnh phúc. Ngoài ra còn có thêm ý này : anh chồng phải già hơn vợ thì gia đình mới hạnh phúc, vì có thơ rằng :
Chồng già vợ trẻ là tiên
Vợ già chồng trẻ là duyên con bú dù
Nghe đến đây thì ông H.O. giơ tay xin nói : Nếu chồng già vợ trẻ là tiên thì tại sao Bác Hồ Chí Minh lúc 65 tuổi mới lấy vợ là Nông Thị Xuân, Bác sinh năm 1890, cô Xuân sinh năm 1945, cách nhau những 55 tuổi. Cô Xuân không hề là tiên vì Cô đã bị xe ôtô của Đảng Bác cán chết...
Ông ODP xin gạt chuyện này đi, ông bảo chuyện này Đảng đang cố sức giấu kỹ, ta bàn sang chuyện tên Bác được đặt thay tên Saigon vui hơn. Sau 1975, dân chúng không được nhắc tới tên Saigon nữa mà phải thay bằng tên Hồ Chí Minh, bởi vậy mới sinh ra mấy chuyện rắc rối và buồn cười. Dân miền Nam ưa nói những câu hằng ngày như :
Nó lấy vợ Saigon...Nó mua chim Saigon... Coi chừng nha, Chó Saigon dữ lắm đó... Thịt Saigon ngon dễ sợ... Saigon nóng chỉ muốn cởi hết quần áo...
Bây giờ theo lệnh Đảng mà thay chữ Saigon bằng tên Bác vào các câu trên thì ta thấy buồn cười qúa : Nó lấy vợ Hồ Chí Minh...Nó mua chim Hồ Chí Minh... Coi chừng nha, chó Hồ Chí Minh dữ lắm đó... Thịt Hồ Chí Minh ngon dễ sợ... Hồ Chí Minh nóng chỉ muốn cởi hết quần áo...
Để cho dân làng cười và bình luận một hồi rồi ông ODP mới bàn tiếp : Tôi nghĩ cái tên Hồ Chí Minh này rồi cũng sẽ mất đi, sẽ giống y như chuyện bên Nga. Rằng trước kia ở Nga có thành phố lớn mang tên St.Pereburg. Năm 1924 khi đảng CS Nga lên cầm quyền thì CS Nga đổi tên thành phố này ra Leningrad. Năm 1991 khi đảng CS Nga sụp đổ thì thành phố này lại trở về tên cũ St.Peterburg, là tên Thánh cả Phêrô của Thiên Chúa Giáo. CSVN rồi sẽ sụp nay mai, Saigon sẽ lấy lại tên mình y như thế.
Ông H.O. nghe tới tên bác Hồ thì cái máu tếu nổi lên. Ông bảo tên thành phố thì quên được nhưng tên trong ca dao thì nó bền vững lâu dài. Ai ở ngoài Bắc vẫn còn nhớ thời Đảng CS bần cùng hóa nhân dân có câu ca dao để đời :
Một năm hai thước vải thô
Lấy gì che kín Cụ Hồ em ơi !
Dân gian giận Bác quá nên đã gọi cây súng của liền ông là cụ Hồ. Phe các bà cười rũ ra, rồi có bà lên tiếng hỏi : vậy nếu liền bà mua được 2 thước vải thô mà không có súng thì che cái gì. Ông H.O, trả lời ngay :
Một năm hai thước vải thô
Lấy gì che kín Bác Mao hỡi chàng !
Phe các bà lại cười bò ra. Không ngờ dân gian giỏi thật, của liền ông thì gọi Bác Hồ, của liền bà thị gọi là miệng Bác Mao.
Cụ Chánh lên tiếng : Thôi, hãy bỏ qua chuyện dân gian hỗn láo này. Lão xin bàn sang chuyện khác vui hơn : Lão nhớ thời Tổng Bí Thư Gorbachev, ông ta đề ra chương trình Glasnost và Perestroika / mở cửa đổi mới và tái cấu trúc, vì ông thấy con đường tiến lên XHCN hoang tưởng và viển vông. Bên VN mình liền có 2 cán bộ lớn là Trần Xuân Bách và Nguyễn Cơ Thạch hết lòng ca ngợi Gorbachev và muốn VN theo con đường ấy, nhưng 2 vị này đã bị Đảng CSVN triệt hạ. Lão không biết bây giờ hai ông Bách và Thạch còn sống không. Ước gì hai ông còn sống thì đây là đúng lúc để hai ông lớn tiếng hô hào xóa bỏ XHCN. Xin con cháu hai ông chung sức thổi lửa cho lửa bùng lớn lên ngay nha.
Lâu nay CSVN hô hào xóa bỏ hận thù hoà hợp hoà giải mà chỉ hô hào suông, không đưa ra được giải pháp hữu lý và khả thi nào. Theo tôi nghĩ : cứ xoá bỏ xã hội chủ nghĩa, cứ dẹp bỏ Đảng đi là xong ngay, cứ theo gương Gorbachev là được ngay. Gorbachev là tấm gương cho CSVN. Gorbachev là cựu Tổng bí thư Đảng CS Nga, người thấm nhuần chất CS nhiều nhất, thế mà ông đã phải nói rằng chủ nghĩa CS không thể sửa chữa, phải liệng nó đi mà thôi. Và ông đã làm như vậy. Ông đã cứu được nước Nga. Cầu mong tổ tiên cho ta sớm có một Gorbachev VN xuất hiện.
Nhưng mà thôi, không bàn chuyện Virus China, chuyện Tàu Cộng, chuyện VC nữa, mệt và ngấy quá rồi, xin trở về với đề tài tôn kính phái nữ trong tháng này. Cụ Chánh lên tiếng hỏi anh John về đề tài này trong văn hóa da trắng Canada. Anh trả lời ngay rằng đề tài này rộng lớn lắm, anh xin thu hẹp lại trong mấy chuyện cười điển hình của Canada. Nói rồi anh vừa cười vừa đố mọi người :
Đố bạn biết ai là người chồng sung sướng nhất trên trái đất từ xưa tới nay?
Ông ODP phát biểu ngay : Câu hỏi bao la qúa, phải người thông kim bác cổ thì may ra mới biết được. Anh John cười hà hà rồi đáp : Ở Canada ai cũng biết chuyện này mà. Dễ quá mà. Thưa, đó là ông Adam. Ông Adam thuỷ tổ loài người là người chồng sung sướng nhất. Lý do : vì ông có vợ mà không có mẹ vợ ! Vợ ông là Eva. Chúa tạo ra nàng Eva từ xương sườn của ông rồi trao cho ông mà.
Ông ODP nói ngay : À, tôi hiểu ý của anh rồi. Anh kể chuyện này là có ý nói về nếp sống văn hóa, ở Canada người ta không lấy đề tài mẹ chồng ra làm chuyện cười như ở VN mà lại lấy đề tài mẹ vợ.
Anh John gật gật cái đầu rồi kể chuyện thứ hai : Rằng trong giờ ăn trưa, hai cô thư ký Anny và Betty rất thân với nhau vừa ăn vừa nói chuyện. Cô Anny mới hỏi cô Betty : Khi mày giận chồng thì mày thường đe dọa chồng mày như thế nào? Betty đáp : Tao bảo nếu anh còn xử tệ với tôi như vậy thì tôi sẽ dọn ra khỏi nhà này mà về sống với mẹ tôi ngay. Anny nghe xong bèn cười và vỗ vai Betty rồi bảo : Mày nói như thế là mày thua ông ấy rồi. Ổng sẽ không sợ mày. Phải tay tao thì tao sẽ chỉ tay vào mặt ổng rồi đe : anh mà còn xử tệ với tôi như vậy nữa thì tôi sẽ mời mẹ tôi về đây ở chung với tôi ngay tức thì!
Và đây là câu chuyện thứ ba : Anh Paul vợ chết được 2 năm thì anh lấy vợ khác. Cô này chính là cô em ruột của bà vợ trước. Mấy bạn thân mới hỏi Paul : xứ này thiếu gì con gái vừa đẹp vừa học giỏi, sao mày lại lấy cô em vợ, vừa xấu vừa học dốt? Paul đáp ngay : Vì tao không muốn có một bà mẹ vợ thứ hai ! Một bà đã đủ làm tao sợ quá rồi !
Rồi anh xin kể tiếp chuyện này : Anh Mike đi cắm trại ở bìa rừng, ngày tan trại thì anh hái được một mớ nấm rừng rất tươi đem về nhà. Chiều hôm đó Mike xào 1 chảo nấm lớn với thịt gà đãi cả nhà. Cả nhà ăn không hết nên anh ta dồn vào một cái hộp và cất trong tủ lạnh. Ngày hôm sau Mike đem hộp nấm này cho người bạn thân. Anh bạn tỏ vẻ ngần ngại rồi nói : Mày cẩn thận nha, nhiều nấm rừng trông thì ngon nhưng là nấm độc, ăn vào là chết ngay đó nha. Mike trả lời liền : mày hãy an tâm, tối qua tao nấu và mẹ vợ tao ăn rất nhiều, khen rối rít và hiện giờ bả còn sống nhăn.
Anh John kể xong 4 chuyện về mẹ vợ, định kể tiếp nữa, nhưng Chị Ba Biên Hoà ngăn lại, bảo đủ rồi, xin dành thời gian cho người khác nói. Rồi Chị xin Ông ODP. Ông cười gật gù khen mấy chuyện của anh John rất tiêu biểu văn hóa Canada. Ông bảo ông thì có chuyện khác, khác chủ đề của Anh John, là người VN rất tôn trọng người vợ. Ở VN, ví dụ chồng là bác sĩ còn bà vợ thì chả có bằng cấp gì, ấy thế mà khi gặp bà vợ này thì ai cũng ‘Chào bà Bác sĩ !’. Ngon chưa ! Trái lại nếu vợ là bác sĩ còn ông chồng chả có bằng cấp gì thì không ai chào ông là ‘Chào ông bác sĩ’ cả. Như vậy đúng hay sai hở các cụ?
Viết đến đây thì ông bưu điện tới. Ông đưa cho tôi một xấp thư trong đó có thư một nguời bạn thân từ Mỹ gửi qua. Anh tên là Hoàng Giáo Đức. Hà hà, cái anh bạn này buồn cười lắm. Có lần anh nói chuyện tếu với tôi. Rằng khi mới sang Mỹ, giấy tờ phải viết theo lối Mỹ, trong đó có việc viết tên. Anh bảo lần đầu anh đã run sợ vì thấy tên mình ở VN là Hoàng Giáo Đức, sang đây được đổi ra Đức Giáo Hoàng !
Sợ như vậy là đúng hay sai, thưa các cụ?
Xin hẹn thư sau.
TRÀ LŨ