… Người được cất lên ngay trước mắt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, …. Và đang lúc các ông còn đăm đăm nhìn lên trời phía Người đi, thì bỗng có hai người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh và nói: "Hỡi những người Ga-li-lê, sao còn đứng nhìn lên trời? ...” (Cv 1, 9-11)

Đã hai ngàn năm mà chuyện vẫn còn như mới,
“Chuyện Thầy Trò” một thuở náo động Galilê.
Thầy chết, Thầy sống lại, Thầy “cất bước đi về”,
Trò tiễn đưa, trò ở lại, trò đăm đăm tiếc nuối.

“Câu chuyện Giêsu” tưởng đâu đã đi vào chương cuối,
Bước chân Ngài nhạt mờ dần theo những vầng mây.
Con đường Canvê, nỗi buồn thập giá vẫn đong đầy,
Mộng “Nước Chúa” e rằng sẽ tan thành mây khói.

Nhưng còn đó, vẫn âm vang những lời réo gọi:
“Tỉnh lại đi các ngài,
Sao cứ mãi nhìn trời, cứ mãi ươm mơ !”
Chọn theo Ngài đâu phải chỉ để mong chờ,
Chờ sung rụng, chờ lên trời, chờ trời yên biển lặng…”

Từ dạo đó,
“Nhóm Mười Một” hôm nào, “com tim rã rời, đôi vai vác nặng”,
Giờ đã vui trở lại, Ngày thứ Nhất, nhận “hơi thở Thần linh”.
Và hôm nay thêm mệnh lệnh của Đấng Phục Sinh,
“Chứng nhân cho Thầy,
ở Salem, Giuđê, Samari và cho đến tận cùng thế giới” !

Và “câu chuyện Giêsu”
đã khai mở những con đường thênh thang mới,
Hội Thánh “xuất hành” dưới “cột lửa” của Thánh Linh.
Mặc nước sâu,
bão táp cuồng phong…, thuyền vẫn cứ đăng trình,
Chuyện “Chúa Thăng Thiên”,
Giờ trở thành “Chúa hiện diện cho đến ngày tận thế”.

Chuyện của “Nhóm Mười Một”,
Là chuyện đi xây thế giới của muôn ngàn thế hệ,
Ngọn đuốc Tin Mừng, thắp sáng, tay lại chuyền tay,
Ánh sáng Phúc m, sẻ chia, ngày lại qua ngày,
Để muôn nẻo trần gian cùng đồng quy tiến về thiên quốc.

Quyện chân Ngài “áng mây” ngàn năm trước,
Xin bay về “rợp bóng” trên muôn nẻo hôm nay.
Để cuộc “xuất hành” có dập vùi trăm vạn đắng cay,
Đoàn Dân Mới vẫn mĩm cười,
Cùng tấu khúc Al-lê-lu-ia cập bến bờ “Đất Hứa” !

Sơn Ca Linh (Thăng Thiên 2020)