Chút cảm nhận về Thông điệp Laudato Sí: "Người chị nầy giờ đây đang kêu khóc vì chúng ta..." (LS 2)
Thế giới hôm nay,
Như lời kinh qua bao thời nhật tụng:
Một chốn “khách đày”,
Một “thung lũng tràn trề nước mắt” ! (1)
Dòng sông đen ngòm, bụi mù quánh đặc,
Những hàng cây cụt ngọn, trụi lá chỏng chơ.
Công viên chiều ghế đá trơ vơ,
Đôi tình nhân bịt mặt chở nhau về vội vã.
Con đường đó thân quen bỗng một ngày xa lạ,
Bởi chẳng may,
Chạm mặt “vị khách lạ chẳng ai mời”,
Không chỉ “nàng Corona” nhơ nhởn khắp nơi,
Mà muôn “kẻ thù dấu mặt”,
Cùng có một tên chung là “hận thù giả dối”…
Là “vô cảm thờ ơ, là ghét ghen phản bội…”,
Là “tham lam, hưởng thụ đến tận cùng”,
Bắt sạch cá dưới sông, giết sạch hết chim rừng,
Biển đầy rác nhưng cỏ cây không còn xanh lá…
Đâu còn một “địa đàng” từ bàn tay Tạo Hoá,
Đâu còn những “Ađam-Evà với xương thịt của nhau” ! (2)
Thượng Đế ơi,
Đêm nay Ngài có nghe vang vọng tiếng kinh cầu,
Của bướm, của ong của bao loài giun dế…?
Của những con cu xanh,
Lẫn trốn tận rừng xa khe khẽ,
Đợi bình minh lên, dâng về Ngài một khúc ca kinh…!
Lời nguyện cầu còn lại “trên đỉnh bình yên” !
Sơn Ca Linh (8/2020)
Ghi chú:
(1) Kinh “Lạy Nữ Vương” (Salve Regina).
(2) St 2, 23-24