Tôi viết bài này vào ngày lễ Tạ Ơn. Canada mừng lễ này vào tháng 10, còn Hoa Kỳ vào tháng 11. Canada bao giờ cũng đi trước nước đàn anh. Mọi năm chúng tôi thường nhắc tới công ơn nước Canada đã cưu mang chúng tôi từ các trại tỵ nạn ĐNA sang đây, năm nay không khí Covít-19 và cuộc bầu cử Tổng thống bên Hoa Kỳ đã làm mờ hết mọi sự. Ôi đám mây này nó lớn làm sao. Nào chiến tranh với Trung Cộng sắp nổ, nào đập Tam Hiệp sắp vỡ sẽ làm chết mấy trăm triệu người, nào Tứ giác Kim Cương ‘Mỹ-Nhật-Ấn-Úc’ mới xiết tay nhau, nào bạo loạn Antifa và Black Lives Matter, nào cuộc tranh luận giữa Vua Trump và Ngài Bí Đen, nào Dịch Côvit-19 tái phát đợt 2…Đấy là mây từ Hoa Kỳ thổi qua, còn mây Canada thì không đến nỗi nặng nề như vậy, cũng nạn dịch Vũ Hán của Tàu Cộng, Quebec và Montreal đã ra lệnh đóng cửa các hàng quán, rạp hát, thư viện… Trong tháng 10 này, thủ tướng Trudeau đã phải xác định chống dịch là ưu tiên số 1 hiện nay. Riêng cộng đồng VN thì 75 hội đoàn quốc gia đã ra tuyên cáo và kêu gọi mọi người tảy chay triển lãm về HCM do tòa đại sứ CSVN tổ chức tại Ottawa, và việc treo cờ đỏ ở tòa đô chính Toronto.

Ông H.O. trong làng tôi thì đang chú trọng đặc biệt tới giới truyền thông bên Mỹ mà người ta bảo là 80% ngả theo Dân Chủ Đảng Con Lừa. Ông H.O. bao giờ cũng cười hề hề khi nhắc tới cuộc bầu cử 2016 năm xưa. Ông bảo nhóm Mass Media này là một tập đoàn kiêu căng, hãnh tiến với chức danh là Đệ Tứ Quyền, nhưng đã vỡ mặt về cuộc bầu cử. Họ tin Bà Hillary sẽ thắng 100%. Newsweek đã in sẵn số báo có tranh bìa mang hình bà Hillary với hàng chữ ‘Tân tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ.

Nhưng thôi, xin ngưng, không nói nữa về những cơn nhức đầu này vì đa số các cụ đã biết nhiều rối. Xin trình các cụ một bức ảnh đã làm cả làng An Lạc chúng tôi cảm động. Do những cuộc cháy rừng khủng khiếp bên Cali, cuối tháng 9, có phóng viên chụp được hình 1 con gà mẹ nằm chết cháy bên một ổ trứng. Gà mẹ có thể chạy trốn lửa nhưng không, nó đã ở lại để bảo vệ trứng dù chưa nở thành con. Ôi, tình mẹ của con gà mái, chỉ là con gà mà nó còn yêu thương những đứa con chưa chào đời xiết bao, còn loài người chúng ta, còn phá thai nữa không?

Trong bữa ăn lễ Tạ Ơn, Cụ Chánh tiên chỉ làng đã nhắc mọi người ân nghĩa của chính quyền Canada và những nhà bảo trợ, những gì ta đã được. Ngoài ra ta cũng phải cám ơn những gì ta đã thoát như thoát VC, thoát bệnh tật, thoát nhiều tai nạn… Bà Cụ B.95 thì lớn tiếng cám ơn Trời đã cho bà thoát VC vào cuối đời, đi thẳng từ Hà Nội sang đất thiên đàng Canada, được gặp mặt con cháu, được nhập làng An Lạc vui vẻ này.

Ông ODP thì cám ơn Trời vừa cho ông cơ hội giúp một người từ VN mới sang. Ông kể rằng trong một bữa ăn tình cờ ông ngồi bên anh ta. Ở VN anh này mỗi bước là có tài xế, anh không hề biết lái xe. Sang đây anh định mua xe nhưng không có bằng, anh đang định nhờ người thi giúp. Ông ODP nghe xong bèn lên tiếng can ngay. Anh chớ có giết người và tự sát như vậy. Anh phải đi học lái xe để hiểu tường tận luật lái xe, có hiểu biết luật thì anh mới biết lái xe trúng cách, không lái ẩu, không gây tai nạn cho chính anh và cho những người lái xe khác và những người đi đường. Thi lái xe mà rớt thì sẽ sáng mắt thêm rôi học lại. Em tôi ngày xưa thi lái xe rớt 2 lần, bây giờ thì nó lái rất giỏi, thận trọng và rất an toàn. Ai nghe xong chuyện này cũng đều gật đầu và hoan hô lời khuyên của ông ODP. Các cụ nhớ chuyên này nha. Hãy can ngăn những người có ý định mua bằng lái xe hay thi lái xe giúp.

Cụ B.95 nhìn thần tượng John của cụ rồi hỏi: Anh John à, hôm nay chưa thấy anh nói gì. Anh tạ ơn Chúa làm sao? Anh thưa ngay: Cháu vẫn tạ ơn Chúa về các ơn cháu hằng nhận được, ơn thứ nhất là lấy được nhà cháu từ VN. Nhờ vợ mà cháu dược hạnh phúc như ngày nay. Cháu phải hằng ngày cám ơn vợ như cựu thủ tướng Jean Chrétien từng nói: Nếu không có vợ thì tôi không được như ngày nay.Vợ ông tên là Aline Chretien mới qua đời ngày 12 tháng 9 vừa qua, thọ 84 tuổi, ở Quebec. Ơn thứ hai mà cháu cám ơn Chúa là cháu biết nói tiếng VN và hiểu văn hóa VN.

Nghe tới đây thì cả làng vỗ tay. Ông ODP lên tiếng: Chúng tôi đã nghe anh nói nhiều đề tài về tiếng Việt tuyệt vời, hôm nay anh nói thêm đi. Anh John trả lời ngay: Những cái hay cái đẹp của tiếng Việt thì nhiều vô cùng, tôi càng học thì càng thấy nó hay quá sức. Nhiều lắm. Như chúng ta thường coi việc suy nghĩ là việc của cái đầu, nhưng người Việt lại nói là việc của cái bụng, như ‘Tôi nghĩ trong bụng rằng…’ Ngoai việc suy nghĩ bằng bụng, ta còn coi tiếng cười cũng phát xuất từ trong bụng như câu thường nghe: chúng nó ôm bụng cười hắc hắc, và cười muốn bể bụng luôn. Riêng việc suy nghĩ, người ta còn khuyên: Bạn hãy suy nghĩ cho chín. Chín đây là nấu chin. Đó là mặt nói, còn mặt viết thì cũng hay lắm. Như dấu phảy để ngắt câu. Tôi thấy trong sách dạy tiếng Việt có ví dụ nói về sự quan trọng của dấu phảy dấu phết rất hay ---Như chuyện có anh chàng kia bị vợ đem ra tòa về tội anh ta dám bỏ vợ và sống vợ bé. Quan tòa ra lệnh ‘ Sống với vợ cả, không được sống với vợ bé’. Anh này về nhà cứ sống với vợ bé, vì anh ta đã thay đổi dấu phết của quan tòa: Quan tòa cho phép tôi sống với vợ bé rõ ràng; ‘Sống với vợ cả không được, sống với vợ bé’.

Như chuyện nói về đàn ông đàn bà cần có nhau. Phe đàn ông viết: Đàn bà không có đàn ông, thành man rợ. Phe các bà sửa lại dấu phết: Đàn bà không có, đàn ông thành man rợ.

Anh John thấy mọi ngườii vỗ tay thì thêm hứng, anh miên man sang cả việc chống cộng. Anh bảo ở VN sau 1975, các chuyện tiếu lâm chế nhạo CS và nhất là Bác Hồ thì nhiều vô tả, có thể viết thành một cuốn tự điển lớn. Chẳng hạn dân gian có câu thơ:

Đả đảo Thiệu Kỳ, mua cái gì cũng có

Hoan hô Hồ Chí Minh, mua cái đinh phải xếp hàng.

Đang khi cả làng mải mê nghe anh John bàn về tiếng Việt tuyệt vời thì cụ Chánh chủ nhà đánh trống ăn trưa. Hôm nay cụ nấu. Quý vị có biết bữa nay cụ đãi chúng toi món gì không? Thưa, một món rất Bắc Kỳ và rất cổ truyền: Món giả cày, tức là món dùng thit heo nấu giả làm thịt chó. Ôi nó ngon làm sao. Món này ăn với cơm củng ngon mà ăn với bún cũng ngon. Và câu chuyện bữa ăn lại xoay quanh chuyện thịt chó. Cụ Chánh bảo ở Canada này không mua được thịt chó vì ở đây ai mà giết chó ăn thịt là vào tù ngay. Năm xưa tôi thấy có người thèm thịt chó quá nên đã nhờ bạn thân về du lịch VN, khi trở về Canada thì xin mua cho một đùi thịt chó đông lạnh, và giấu trong vali quần áo.

Nghe tới việc ăn thịt chó vụng trộm ở Canada như thế thì ai cũng lè lưỡi, sợ quá. Việc này đã khiến bồ chữ ODP kể chuyện về thịt chó. Rằng không phải chỉ có người Việt mê thịt chó mà người Cao Mên cũng mê thịt cho như mình. Báo chí còn ghi chuyện gay cấn này bên Mỹ, nói rồi ông lôi cái mái ipad trong túi ra. Ông bấm mấy cái để lấy ý rồi kể:

Trung tuần tháng 3 năm 1989, tòa án Long Beach ở California đã xử vụ 2 người Mên ăn thịt chó. Tòa đông nghẹt, cả da vàng cả da trắng. Hai nhóm này hầm hè nhau. Nhóm da trắng là Mỹ địa phương muốn tòa kết tội 2 anh Mên này man rợ vì tàn bạo với súc vật, còn nhóm da vàng thì cho nhóm Mỹ trắng này là đạo đức giả và không thực tế. Việc như sau: Hai người Mên đã dùng búa đập chết con chó rồi dùng giao mổ bụng, cạo lông, rồi xẻ thịt, và nhậu ngay trong chung cư. Công tố viên xin tòa kết án nặng nề về tội tàn ác với thú vât. Luật sư của bên bị đã biện hộ rất hùng biện, rằng Hoa Kỳ xưa nay chưa có luật nào cấm ăn thit chó. Chó cũng chỉ là súc vật như bò dê gà, Không có điều nào trong hiến pháp Hoa Kỳ và ngay trong cả Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền cũng không có điều nào buộc ta đặt chó mèo ở trên bò dê gà, cho nên ăn thịt chó không phải là tội. Hai thân chủ của tôi chỉ có tội là để mất nước vào tay cộng sản nên không còn được ở quê nhà xơi thịt chó mà theo truyền thống của họ là món ngon nhất thế giới. Rồi luật sư còn vạch ra những cảnh đạo đức giả: người da trắng đã vỗ tay reo hò vui vẻ khi xem 2 võ sư đấm đá nhau trên đài, vỡ miệng, gẫy răng, máu chảy ròng ròng, hay khi xem 2 con gà chọi nhau đến chết. Luật sư xin tòa tha bổng 2 bị can vì họ đã có can đảm dám nối tếp truyền thống ăn ngon của tổ tiên họ, Cuối cùng tòa án tha bổng 2 ông Mên xơi thịt chó. Báo chí ghi: Chưa bao giờ có vụ án nào công bằng và đẹp như thế.

Cả làng vỗ tay khen câu chuyện của bồ chữ ODP hay quá. Rồi Ông ODP kể tiếp: Do vụ án này mà ngay sau đó, ngày 1.1.1990, California đã ban hành luật cấm ăn thịt chó. Nhật báo San Jose Mercury đã phỏng vấn Tiến sĩ Trần An Bài về đạo luật mới này. Ông Bài trả lời rất hay: Tôi không nghĩ rằng đạo luật cấm ăn thịt chí này là kỳ thị chủng tộc, nó chỉ phản ảnh sự khác biệt về văn hóa. Là thiểu số của xứ tự do dân chủ này, người VN chúng tôi phải tôn trọng luật pháp của đa số. Nếu đa số không muốn chó mèo bị ăn thịt thì chúng tôi không ăn. Điều quan trọng là chúng ta phải tìm hiểu phong tục tập quán của nhau để có thể sống hòa hợp với nhau nhằm phục vụ sự thịnh vượng của xã hội chúng ta đang sống. Chẳng hạn khi nhóm thiểu số chúng tôi mới đến xứ này thì chúng tôi rất ngạc nhiên là các trường học không có lễ chào quốc kỳ hằng ngày, lại còn thấy người dân có thể đốt cở Mỹ, nữ tài tử mặc quần lót hình quốc kỳ, mà không bị tội gì cả. Hy vọng với thời gian nhiều người sẽ hiểu vì sao chúng tôi thích ăn thịt chó…

Anh John xin góp ý: Vâng, thời gian sẽ làm chúng ta hiểu thêm về các sự kiện. Thời gian cần thiết và quan trọng lắm. Tôi có kinh nghiệm sống về yếu tố thời gian. Năm xưa tôi đọc tài liệu về Nhân văn Giai Phẩm, tôi thấy ông nhà văn Phùng Quán khi mới vào đảng CS thì báo đảng khen hết lời, thế nhưng vì ông tham gia nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, ông liền bị đảng khai trừ và đày đọa. Tội ông nặng nhất là bài thơ ‘Lời Mẹ dặn’

Yêu ai cứ bảo là yêu,

Ghét ai cứ bảo là ghét,

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét

Dù ai cầm dao dọa giết

Cũng không nói ghét thành yêu

Tôi muốn làm nhà văn chân thật

Chân thật trọn đời

Đường công danh không làm ngọt được lưỡi tôi

Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi

Tôi sẽ dùng giao viết văn lên đá.


Bài này khá dài, in trong báo Nhân văn năm 1956. Ý thơ chân thật, hay,và can trường quá chứ. Ngày xưa tôi không hiểu tại sao Phùng Quán bị đày đọa vì bài thơ này. Mãi về sau tôi mới biết là hồi đó Đảng CS chưa đưa ra chính sách đề cao bác Hồ, đầu tiên họ mới nhắm lớp thiếu nhi, dạy các thiếu nhi qua bài hát ‘ Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng…’ Lúc đó chả ai yêu Bác cả, thế mà đảng lại bắt các em nhi đồng yêu. Lời thơ Phùng Quán nhắm vào lời Đảng dạy này. Ông bị Đảng đuổi và bắt lao động trong 30 năm. Phùng Quán là bạn thân với nhà văn Trần Mạnh Hảo. Nhà văn Hảo đã gặp Phùng Quán năm 1995, hai người tâm sự với nhau cả một đêm. Phùng Quán có vợ là cô giáo Bội Trâm và có hai con tên Quyên và Quân. Ông đã mở hết cõi lòng, đã tâm sự với nhà văn Trần Mạnh Hảo trong tiếng khóc: ‘Hảo ơi, Quán chỉ thèm làm người. Bội Trâm ơi, anh làm khổ em, Quyên và Quân ơi, bố làm khổ hai con. Không ai cho bố làm người, không ai cho anh làm người. Anh thèm lắm, thèm được làm người với Bội Trâm chỉ một ngày, có một phòng riêng cho đêm tân hôn, không phải động phòng ngoài công viên như câm thú…’

Các cụ đọc mấy câu thơ tôi trích và đọc lời khóc của Phùng Quán mà Trần Mạnh Hảo chép lại có thấy đời ông khổ như thế nào chưa. Đây là lời cáo trạng sâu sắc nhất chống chế độ gian dối của CSVN.

Viết đến đây tôi chợt nhớ tới nhà thơ Vũ Hoàng Chương của Miền Nam. Rằng sau 1975, mấy ông văn nô bồi bút rước Vua Tố Hữu từ Hà nội vào Saigon và đã tổ chức một buổi họp ca ngợi thơ của Tố Hữu. Bài thơ nổi tiếng của Tố Hữu là bài tôn vinh ông tổ CS Stalin trong đó có mấy câu nổi bật này:

…Áo Ông trắng giữa mây hồng

Mắt ông hiền hậu, miệng ông mỉm cười

Stalin ! Stalin !

Yêu biết mấy, nghe con tập nói

Tiếng đầu lòng con gọi Stalin !




Thương cha thương mẹ thương chồng

Thương mình thương một, thương Ông thương mười…


Các nhà văn nhà thơ được mời lên phát biểu về bài thơ này. Ai cũng hết lời ca ngợi la hay, là chân thật, là đúng quá. Chỉ riêng thi sĩ Vũ Hoàng Chương khi bị ép lên phát biểu thì ông Vũ đã phát biểu rằng mấy lời thơ này nghe thì hay nhưng không hề đúng sự thực. Tôi chưa hề thấy có bà mẹ nào dạy con như vậy, chưa có bà vợ nào nói với cha mẹ và chồng như vậy…

Vua Tố Hữu, xưa nay chỉ quen nghe những lời tung hô, nay bị chê là gian dối và sai sự thực, đã tím mặt. Kết quả: thi sĩ họ Vũ của VNCH đã bị vào trại cải tạo, lúc hấp hối gần chết mới được đưa về nhà.

Hoàng Cầm mất năm 2010, thọ 88, mộ phần rộng 20 thước vuông. Tố Hữu cũng mất năm 2010, thọ 90. Nghe nói bây giờ CSVN đang tính xây lăng, rộng 20.000 thước vuông, dự án 28 tỷ đồng trích từ ngân sách nhà nước tức tiền thuế của nhân dân. Người CS vẫn xưng mình là đầy tớ của nhân dân, câu này có đúng không, thưa các cụ?

Ông bồ chữ ODP nói ngay: Con nít cũng biết là không đúng. TT Thiệu đã nói từ xưa: ‘Đừng nghe những gì CS nói mà hãy nhìn kỹ những gì CS làm’. Chúng ta nên để ý điều này là CSVN không bao giờ dùng chữ đồng bào, mà chỉ dùng chữ nhân dân, cái gì và lúc nào cũng nhân dân. Nếu chúng coi chúng ta là đồng bào, cùng một bào thai Mẹ Âu Cơ thì chúng đâu có xấu và tàn ác như vậy !

Kính chúc các cụ, đồng bào của tôi, mọi phước lành qua mùa dịch này.

TRÀ LŨ