Khi nhận được tin Đức Ông Giuse Mai Đức Vinh đã vĩnh viễn ra đi vào lúc 1giờ 50 sáng ngày Thứ Bảy 05/09/2020 tại bệnh viện Saint Joseph, cả gia đình tôi sững sờ như không tin nổi khi đọc những dòng Cáo phó...Vẫn biết rằng sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình nhưng với Cha Vinh, sự ra đi của Ngài đã để lại bao thương cảm hoài niệm cho chúng tôi, những giáo dân Việt nam trong cộng đoàn Sarcelles...

Từ những ngày đầu đặt chân lên đất Pháp, trong lúc còn bỡ ngỡ trên một miền đất mới thì đã có hai bàn tay dang ra đón nhận chúng tôi như đón nhận những người thân trong gia đình từ nơi xa mới trở về: Cha Giuse Đinh Đồng Thượng Sách và cha Giuse Mai Đức Vinh.

Sau khi rời khỏi foyer tạm cư, chúng tôi đến ở nhờ nhà một người bạn ở Sarcelles. Cha Sách là đồng hương của chúng tôi ở Bắc ninh đã giới thiệu chúng tôi với cha Vinh là Giám đốc Giáo xứ Việt Nam Paris và là cha tuyên úy Cộng đoàn Sarcelles. Với nụ cười cởi mở, cha tiếp nhận gia đình tôi về sinh hoạt với cộng đoàn. Vậy là từ đó, chúng tôi đã có một gia đình Công Giáo với người cha nhân từ, đôn hậu.

Suốt những năm tháng sống gần cha Vinh và cả về sau này, chưa thấy lần nào cha nổi nóng hay nặng lời với ai trong anh em giáo dân chúng tôi. Cha thường thủ thỉ, tâm tình giải thích cặn kẻ những dụ ngôn của Đức Giêsu mà mọi người không hiểu hết ý nghĩa.. Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, khúc mắc trong cuộc sống hay trong gia đình, như một thói quen chúng tôi thường tìm tới tâm sự cùng cha và nhận được những lời khuyên bảo mộc mạc chân tình. Có những câu chuyện truyện tưởng như huyền thoại nhưng lại là sự thật:

Có một ông sau khi "đụng độ" với vợ, buồn bã tâm sự với cha:

- Thưa cha, bà vợ con nó đáo để lắm, lại còn nhiều lời, cứ nói chuyện được đôi ba câu là sinh ra cãi cọ, tức không chịu được. Con phải làm gì bây giờ, thưa cha?

Cha Vinh tủm tỉm cười:

- Tôi có phương thuốc này rất hiệu nghiệm nhưng ông phải tuyệt đối làm theo. Mỗi khi "chiến tranh" bùng nổ, ông hãy ngậm một ngụm nước, cho dù thế nào cũng không được nuốt vào hoặc nhổ ra, cho tới khi "chiến tranh" chấm dứt !!!

Chiều hôm đó, khi bà vợ phàn nàn là ông mua món đồ cadeau sinh nhật cho con quá mắc, ông quắc mắt định cự lại nhưng chợt nhớ lời dặn của cha Vinh nên vội vàng làm một ngụm nước, ngồi dưới ban thờ Chúa lẩm nhẩm đọc kinh Lạy Cha.

Bà vợ ngỡ ngàng thấy ông chồng mình như mọi khi thì lớn tiếng, đỏ mày quay mặt nhưng hôm nay lại tỉnh bơ ngồi cầu nguyện trước ban thờ. Thấy mình "quê" quá nên bà cũng "nín" luôn. Chỉ vài lần như vậy, không khí gia đình ông đã thay đổi hoàn toàn trở lại như ngày đầu mới cưới.

Một tháng sau, ông đến gặp cha với nụ cười hớn hở:

- Thật vô cùng hiệu nghiệm, thưa cha. Con đã thực hiện "phương thuốc" cha truyền cho và gia đình con đã chấm dứt vĩnh viễn cảnh cãi cọ vô bổ. Bà vợ con bây giờ hiền như Ma Sơ...

-...Và từ đó, ông cũng hiền như...Ông Bụt? Cha Vinh cười và nói.

- Không những thế, con còn truyền "bài thuốc" này cho mấy người bạn con, họ cũng tìm lại sự yên bình trong cuộc sống gia đình....

Tháng 11/1998 cha Vinh được Tòa thánh ân thưởng tước vị Đức Ông cao quý nhưng với chúng tôi, danh xưng CHA VINH đã ghi sâu vào tâm khảm sự thân yêu, giản dị và thanh khiết với bao trìu mến, nhớ thương Người.

Hôm vừa rồi, tôi có gặp một cậu bác sỹ là bạn học của con tôi, có phòng mạch ở gần nhà. Với bộ mặt buồn rầu, anh ta hỏi tôi: "Bác có biết tin cha Vinh vừa mất không? Ông bệnh nhân của cháu vừa cho biết cha từ trần từ hôm mùng 5 tháng 9,...Rất tiếc là chúng cháu không được biết trước để đến dự thánh lễ An táng của ngài. Cha đã làm phép hôn phối cho vợ chồng cháu từ 25 năm trước. Cháu nguyện cầu Thiên Chúa sớm đón nhận Linh hồn Cha Joseph được hưởng phúc Thiên đàng..".

Cha ơi! Hình ảnh người cha già giản dị với chiếc xắc cốt trên vai và nụ cười rộng mở đang rảo bước tới Nhà Thờ dâng thánh lễ, đã in sâu vào tâm khảm mỗi người chúng con...

Nguyễn Đức Thiệp.

(Giáo xứ Paris)