Chút cảm nhận Tin Mừng Lc 13,18-19

Cổ tích hay bắt đầu: “Ngày xưa kể lại…”
“Chuyện xưa” mà, kể sao nghe vậy, thế thôi !

Ngày xưa,
Có một hạt cải nhỏ phiêu dạt nổi trôi,
Có phải do chim trời, hay phong ba bão tố?
Hạt cải rơi trên đỉnh nóc đền thờ Thánh Phêrô kiên cố,
Toàn đá cứng, lại thêm gió, nắng với mái vòm cao…
Đêm nghe những giọng kinh cầu huyền hoặc lao xao,
Ngày thấp thoáng những bóng “đỏ đen” đi về vội vã…
Ở đây hoài, thế nào cũng thân khô tàn tạ,
May làm sao, đàn kiến, số phận đổi thay rồi…
Từ nóc đền đồ sộ, nhưng ẩm mốc trên cao,
Hạt cải giờ đây,
Theo đàn kiến đi chu du miền “mênh mông hạ giới”.

Chẳng biết theo đường nào,
Hạt cải lại rơi giữa khuôn viên “Toà Bạch Cung” mát rợi,
Nhưng khu vườn nầy, đã chật ních loài dị thảo kỳ hoa.
Thôi thì cứ đi, cho dẫu ngoài kia bão lũ phong ba,
Hy vọng sẽ có
một thảo nguyên, hay cánh đồng phì nhiêu thích hợp !
Nhưng rồi,
Lại những cao ốc, những lâu đài: Điện Cẩm Linh choáng ngợp,
Những quảng trường, đường đi lạnh ngắt Tử Cấm Thành…
Thì ra,
Điện Vatican, Toà bạch Ốc,
Tử cấm thành hay Điện Cẩm Linh … vẫn chưa là vùng đất yên lành,
Để Hạt cải thong dong, được vùi sâu gieo mầm sự sống !

Một ngày kia,
Nương cơn gió mùa xuân lồng lộng,
Ấm nắng trời, Hạt cải bước rong chơi.
Những con đường quê, sông quê, cánh đồng quê, đẹp tuyệt vời.
Dẫu khó nghèo, nhưng sao dễ thương và yên lành đến thế.

Và từ dạo đó,
Hạt cải bỗng rơi ngay giữa bàn tay người mẹ,
Người thiếu phụ nghèo,
Mang dáng đứng của Mẹ Têrêsa Calcutta,
Cả “Bà Thánh Đê, Huỳnh Thị Lưu hay Bà Gioanna,
Thấp thoáng cả người mẹ với 7 con: Bà Amy Barrett…

Vâng, Hạt Cải và bàn tay tảo tần yêu thương da diết,
Hạt cải được vùi sâu, mục nát, nẩy mầm kết trái đơm hoa.
Hạt hẩm hiu, đen đủi,
Giờ vươn cao toả bóng râm ươm mát cả muôn nhà,
Khắp trái đất, chim trời muôn nơi về nương náu.

“Cổ tích Hạt cải”
hay “chuyện Nước Trời” hai nghìn năm đau đáu,
Vẫn mãi đợi chờ những mảnh đất, những bàn tay.
Không cứ phải ở Vatican, Toà Bạch ốc… hy vọng mới đong đầy,
Mà “ở đây”, “hôm nay”, Nước Trời là chính tôi, là anh, là chị.
Là những người cha, người mẹ, những đôi vợ chồng chung thuỷ,
Là những anh, em, những bạn trẻ,
Mà trong lòng đang cháy bừng ngọn lửa yêu thương.
Là những Carlo Acutis, mặc quần jean, mang laptop lên đường,
Nhưng đôi mắt, trái tim rạng ngời tình yêu người và mến Chúa.

Và như thế,
“Hạt Cải” mãi là chuyện “cổ tích”,
Để mỗi người thử viết lại bằng chính cuộc đời mình lần nữa !

Sơn Ca Linh (27.10.2020)