85. SỢ NHẤT LÀ BỊ BẮT TẠI CHỖ

Có hai đạo sĩ ngồi trước cổng cùng nhau uống rượu, thấy tri phủ và quan huyện ngồi kiệu đi ngang qua, nhưng hoàn toàn phớt lờ.

Một lúc sau, quan tư đạo lại ngồi kiệu đi ngang qua, họ vẫn cứ như là bàng quan không biết gì cả, vẫn ngồi uống rượu.

Lại một lúc sau, quan tuần phủ đi qua, họ vội vàng đi vào bàn bên trong ngồi xuống ẩn núp. Có người hỏi tại sao như thế, họ liền trả lời:

- “Ông tuần quan này chuyên môn đi bắt trộm và cường đạo đó mà !”

(Thời Hưng tiếu thoại)

Suy tư 86:

Ngày xưa cũng như ngày nay đều có đạo sĩ giả và đạo sĩ thật, hai đạo sĩ trên đây không trốn quan tri phủ, không trốn quan huyện và cũng không trốn quan tư đạo nhưng lại trốn quan tuần phủ, bởi vì đây là hai đạo sĩ giả đã thông đồng với các quan lớn để làm tiền những người mộ đạo, nhưng quan tuần phủ là người chuyên bắt trộm và dẹp các tệ nạn xã hội nên hai ông đạo sĩ giả này phải sợ.

Giả thì nhất thời, thật thì lâu dài.

Nhưng cũng có người lấy thật làm giả, đó là những người làm quan thật, nhưng không làm quan thật mà chỉ thích ăn hối lộ và tham nhũng; đó là những người có đạo nhưng không thực hành những điều đạo dạy; đó là những người đã lãnh bí tích Rửa Tội làm con cái của Thiên Chúa, nhưng không sống như là con của Thiên Chúa. Những người này lấy cái thật của mình làm cái giả để lừa chính bản thân của mình và người khác, họ không sợ ai cả -kể cả Thiên Chúa- khi họ được “lên voi”, và họ sợ luôn cả cái không đáng sợ khi họ bị “xuống chó”, đó là vì họ đã lấy cái thật chân chính của mình làm cái giả.

Dù là đạo sĩ thật nhưng hành động không như chức phận của đạo sĩ thì cũng phải sợ quan tuần phủ, bởi vì cái áo không làm nên thầy tu...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info