ĐẦY TỚ NHỚ LỜI CHỦ DẶN
Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng bắt đầu một Năm Phụng vụ mới: Năm B. Nếu ngày Đầu Năm được gọi là Tết, thì ngày Chúa Nhật đầu năm Phụng vụ phải được gọi là Tết Đạo. Cầu chúc Tết Đạo rạo rực niềm vui Chúa đến.
Mùa Vọng mang ý nghĩa gì? Vọng có nghĩa là mắt nhìn, trí hướng, lòng mong về nơi, về người mà mình yêu mến, như người Việt thường nói: “Vọng về quê hương,” “Vọng Phu chờ chồng.” Thế nên, Mùa Vọng là hướng về Nước Trời, là mong Chúa đến. Mùa Vọng mời gọi chúng ta hướng về Chúa trong cả 3 chiều kích thời gian: Hướng về quá khứ mừng Chúa giáng sinh, hướng tới tương lai mong chờ Chúa quang lâm, và nhất là hướng vào hiện tại mời Chúa ngự vào lòng mình, gia đình mình.
Ngày xưa dân Chúa khát khao mong mỏi: “Phải chi Chúa xé trời mà ngự xuống”, và Chúa đã ngự xuống trần gian rồi. Bây giờ lại là lúc Chúa mong mỏi ước gì loài người mở lòng ra cho Chúa ngự vào tâm hồn, vào cuộc đời mỗi người. Chúa muốn nhập thể trong cuộc đời chúng ta để mỗi người có thể thốt lên như thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi sống, mà là Chúa Kitô sống trong tôi.”
Để sống được như thế, thì Phúc Âm tuần này bảo chúng ta: hãy tỉnh thức. Tỉnh thức quan trọng nhất là nhận thức sâu sắc rằng Chúa là chủ, còn chúng ta chỉ là những đầy tớ được chủ trao cho trông coi chăm sóc thế giới này. Bổn phận căn bản của đầy tớ là nhớ lời chủ dặn, làm theo ý chủ. Thế nên, tỉnh thức là phải cảnh giác trước những nguy cơ xã hội đang đi ngược lại với lời Chúa dạy. Hãy để Chúa hướng dẫn chứ không phải để xã hội lôi cuốn chúng ta. Tỉnh thức nên không ngủ mê nằm im, nhưng hăng hái chu toàn những nhiệm vụ Chúa trao cho mỗi người.
Mùa Vọng chúng ta hy vọng vào Chúa. Và Chúa cũng đặt niềm hy vọng nơi chúng ta. Hãy sống sao để Chúa có thể nói: Con là niềm hy vọng của Ta. Mỗi người hãy sống tốt đẹp để trở thành niềm hy vọng cho nhau. Amen.
Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng bắt đầu một Năm Phụng vụ mới: Năm B. Nếu ngày Đầu Năm được gọi là Tết, thì ngày Chúa Nhật đầu năm Phụng vụ phải được gọi là Tết Đạo. Cầu chúc Tết Đạo rạo rực niềm vui Chúa đến.
Ngày xưa dân Chúa khát khao mong mỏi: “Phải chi Chúa xé trời mà ngự xuống”, và Chúa đã ngự xuống trần gian rồi. Bây giờ lại là lúc Chúa mong mỏi ước gì loài người mở lòng ra cho Chúa ngự vào tâm hồn, vào cuộc đời mỗi người. Chúa muốn nhập thể trong cuộc đời chúng ta để mỗi người có thể thốt lên như thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi sống, mà là Chúa Kitô sống trong tôi.”
Để sống được như thế, thì Phúc Âm tuần này bảo chúng ta: hãy tỉnh thức. Tỉnh thức quan trọng nhất là nhận thức sâu sắc rằng Chúa là chủ, còn chúng ta chỉ là những đầy tớ được chủ trao cho trông coi chăm sóc thế giới này. Bổn phận căn bản của đầy tớ là nhớ lời chủ dặn, làm theo ý chủ. Thế nên, tỉnh thức là phải cảnh giác trước những nguy cơ xã hội đang đi ngược lại với lời Chúa dạy. Hãy để Chúa hướng dẫn chứ không phải để xã hội lôi cuốn chúng ta. Tỉnh thức nên không ngủ mê nằm im, nhưng hăng hái chu toàn những nhiệm vụ Chúa trao cho mỗi người.
Mùa Vọng chúng ta hy vọng vào Chúa. Và Chúa cũng đặt niềm hy vọng nơi chúng ta. Hãy sống sao để Chúa có thể nói: Con là niềm hy vọng của Ta. Mỗi người hãy sống tốt đẹp để trở thành niềm hy vọng cho nhau. Amen.