Hôm Chúa Nhật 14 tháng Ba, Chúa Nhật thứ Tư Mùa Chay, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cùng Giáo Hội tại Phi Luật Tân kỷ niệm 500 năm Tin Mừng đến quốc gia Đông Nam Á này.
Ngài đã cử hành thánh lễ ở Đền Thờ Thánh Phêrô với một số đại diện của Giáo Hội Phi Luật Tân, bao gồm cả Đức Hồng Y Luis Antonio Tagle, tổng trưởng Bộ Truyền Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc trước đây là Tổng giám mục của Manila.
Trong bài giảng, Đức Thánh Cha nói:
Nếu việc nghe Tin Mừng và thực hành đức tin của chúng ta không mở rộng tâm hồn chúng ta và không giúp chúng ta nắm bắt được sự bao la trong tình yêu thương của Thiên Chúa – thì có thể là vì chúng ta thích một lòng đạo u mê, buồn bã và tự ái - đây là một dấu chỉ cho thấy chúng ta cần dừng lại và lắng nghe một lần nữa để có thể rao giảng Tin mừng. Chúa quá yêu chúng ta đến nỗi đã cho chúng ta cả cuộc đời Người. Ngài không phải là một vị thần từ trên cao nhìn xuống chúng ta, thờ ơ, mà là một người Cha nhân từ đã trở thành một phần lịch sử của chúng ta. Ngài không phải là một vị thần thích thú trước cái chết của tội nhân, nhưng là một người Cha quan tâm đến việc không ai bị hư mất. Ngài không phải là một vị thần lên án, nhưng là một người Cha cứu chúng ta với vòng tay an ủi của tình yêu Người.
Bây giờ chúng ta đến với khía cạnh thứ hai: Thiên Chúa đã “ban” Con Ngài. Chính vì quá yêu chúng ta, nên Chúa đã trao ban chính Người; Ngài dâng hiến cho chúng ta cuộc sống của mình. Những người yêu luôn đi ra khỏi bản thân. Đừng quên điều này: những người yêu thương ra khỏi bản thân mình. Đức mến luôn hiến thân, cho đi, làm hao mòn chính mình. Đó là sức mạnh của tình yêu: nó phá vỡ lớp vỏ ích kỷ của chúng ta, thoát ra khỏi các khu vực an ninh được xây dựng cẩn thận của chúng ta, phá bỏ các bức tường và vượt qua nỗi sợ hãi, để cho đi chính mình cách nhưng không. Đó là những gì tình yêu làm: trao đi chính mình. Và đó là cách thức của những người yêu nhau: họ thích mạo hiểm trao ban bản thân hơn là giữ gìn bản thân. Đó là lý do tại sao Chúa đến với chúng ta: bởi vì Ngài “quá yêu” chúng ta. Tình yêu của Người quá lớn nên Người không thể không trao thân cho chúng ta. Khi dân chúng bị rắn độc tấn công trong sa mạc, Thiên Chúa bảo ông Môisê làm con rắn bằng đồng. Tuy nhiên, nơi Chúa Giêsu, được tôn vinh trên thập tự giá, chính Ngài đã đến để chữa lành nọc độc của sự chết cho chúng ta; Ngài đã trở thành tội lỗi để cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Thiên Chúa không yêu chúng ta bằng lời nói: Người ban Con của Người cho chúng ta, để ai nhìn vào Người và tin vào Người, thì được cứu độ (x. Ga 3,14-15).
Càng yêu nhiều, chúng ta càng có khả năng cho đi. Đó cũng là chìa khóa để chúng ta hiểu được cuộc sống của mình. Thật tuyệt vời khi gặp gỡ những người yêu thương nhau và chia sẻ cuộc sống của họ trong tình yêu thương. Chúng ta có thể nói về họ những gì chúng ta nói về Thiên Chúa: họ yêu nhau đến mức hiến dâng mạng sống của mình. Điều quan trọng không phải là những gì chúng ta có thể tạo ra hay tích lũy được, chính tình yêu mới là điều giúp chúng ta có thể trao ban.
Đây là nguồn vui! Thiên Chúa quá yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Ngài. Ở đây, chúng ta thấy ý nghĩa của lời mời gọi của Giáo Hội vào Chúa nhật tuần này: “hãy hân hoan vui mừng… hãy hân hoan vui mừng hỡi các người là những kẻ ưu phiền, hãy vui lên và hưởng no đầy nguồn an ủi các ngươi.” (Ca nhập lễ; x. Is 66: 10-11). Tôi nghĩ về những gì chúng ta đã thấy cách đây một tuần ở Iraq: một dân tộc đã phải chịu nhiều đau khổ đã vui mừng và hân hoan, nhờ ơn Chúa và tình yêu thương xót của Ngài.
Đôi khi chúng ta tìm kiếm niềm vui ở những nơi không thể tìm thấy: trong những ảo ảnh tan biến, trong những giấc mơ vinh quang, trong sự an toàn bề ngoài nơi của cải vật chất, trong sự sùng bái hình ảnh của chúng ta, và trong rất nhiều thứ khác. Nhưng cuộc sống dạy chúng ta rằng niềm vui thực sự đến từ việc nhận ra rằng chúng ta được yêu thương một cách nhưng không, biết rằng chúng ta không cô đơn, biết rằng có một người chia sẻ ước mơ của chúng ta và là người, khi chúng ta bị đắm tàu, vẫn ở đó để giúp chúng ta và đưa chúng ta đến bến cảng an toàn.
Anh chị em thân mến, năm trăm năm đã trôi qua kể từ khi sứ điệp Kitô lần đầu tiên đến Phi Luật Tân. Anh chị em đã nhận được niềm vui của Tin Mừng: tin mừng là Thiên Chúa quá yêu thương chúng ta đến nỗi đã ban Con Ngài cho chúng ta. Và niềm vui này hiện rõ trong con người của anh chị em. Chúng tôi nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của anh chị em, trên khuôn mặt của anh chị em, trong các bài hát của anh chị em và trong những lời cầu nguyện của anh chị em, trong niềm vui mà anh chị em mang niềm tin của mình đến những vùng đất khác. Tôi thường nói rằng ở Rôma này, các phụ nữ Phi Luật Tân là “những kẻ buôn lậu” đức tin! Vì đi làm ở đâu họ cũng gieo niềm tin đến đó. Điều này là một phần gen của anh chị em, một “khả năng lây nhiễm” tốt lành, mà tôi mong anh chị em tiếp tục gìn giữ. Hãy tiếp tục mang niềm tin, tin tốt mà anh chị em đã nhận được từ năm trăm năm trước, cho người khác. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn anh chị em vì niềm vui mà anh chị em mang lại cho toàn thế giới và cho các cộng đồng Kitô của chúng ta. Tôi nghĩ, như tôi đã đề cập, về nhiều trải nghiệm đẹp đẽ trong các gia đình ở Rôma này - nhưng cũng trên khắp thế giới - nơi sự hiện diện kín đáo và chăm chỉ của anh chị em đã trở thành chứng tá của đức tin. Theo bước chân của Mẹ Maria và Thánh Giuse, vì tình yêu dành cho Chúa, anh chị em đem lại niềm vui đức tin qua sự phục vụ khiêm nhường, kín đáo, can đảm và bền bỉ.
Vào ngày kỷ niệm rất quan trọng này đối với dân thánh của Thiên Chúa ở Phi Luật Tân, tôi cũng muốn kêu gọi anh chị em hãy kiên trì trong công việc truyền giáo - chứ không phải là chiêu dụ tín đồ, là một điều hoàn toàn khác. Lời công bố cho các Kitô hữu mà anh chị em đã nhận được cần được liên tục mang đến cho người khác. Sứ điệp Tin Mừng về sự gần gũi của Thiên Chúa mời gọi chúng ta thể hiện trong tình yêu thương đối với anh chị em của chúng ta. Thiên Chúa mong muốn rằng không ai ra hư mất. Vì thế, Người yêu cầu Giáo Hội quan tâm đến những người đang bị tổn thương và đang sống bên lề cuộc sống. Thiên Chúa quá yêu chúng ta đến nỗi đã hiến thân cho chúng ta, và Giáo Hội cũng có sứ mệnh này. Giáo Hội được kêu gọi không phải để phán xét nhưng để chào đón; không phải để đòi hỏi, nhưng để gieo hạt giống; không phải để lên án, nhưng để mang lại Chúa Kitô, Đấng là sự cứu rỗi của chúng ta.
Tôi biết rằng đây là chương trình mục vụ của Giáo Hội anh chị em: một cam kết truyền giáo liên quan đến mọi người và đến với mọi người. Đừng bao giờ nản lòng khi anh chị em bước đi trên con đường này. Đừng bao giờ sợ loan báo Tin Mừng, phục vụ và yêu thương. Với niềm vui của mình, anh chị em cũng sẽ giúp mọi người nói về Giáo Hội: “Giáo Hội rất yêu thế giới!” Một Giáo Hội yêu thương thế giới mà không phán xét, đẹp đẽ và hấp dẫn biết bao, một Giáo Hội hiến mình cho thế giới. Cầu xin được như vậy, anh chị em thân mến, ở Phi Luật Tân và ở mọi nơi trên trái đất.
Kết thúc buổi cử hành Thánh Thể, Đức Hồng Y Luis Antonio Tagle bày tỏ lòng biết ơn của tất cả người dân Phi Luật Tân về cử chỉ gần gũi của Đức Giáo Hoàng.
Với giọng nói đầy xúc động, vị Tổng trưởng Bộ Truyền Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc nói với Đức Giáo Hoàng rằng khi những người di cư Phi Luật Tân nhớ ông bà của họ, họ luôn có thể trông cậy vào sự gần gũi của Đức Thánh Cha, như Lolo Kiko của họ.
Đức Hồng Y nói:
Những người di cư Phi Luật Tân ở Rome muốn bày tỏ lòng biết ơn của chúng con vì Đức Thánh Cha đã hướng dẫn chúng con trong buổi cử hành Thánh Thể này để tạ ơn vì đức tin Kitô đã đến Phi Luật Tân, cách đây năm trăm năm. Chúng con muốn bày tỏ cùng Đức Thánh Cha tình con thảo của những người Phi Luật Tân trên 7641 hòn đảo của đất nước chúng con. Có hơn mười triệu người di cư Phi Luật Tân sống ở gần một trăm quốc gia trên thế giới. Họ đã hiệp nhất với chúng ta sáng nay. Chúng con trân trọng sự quan tâm của Đức Thánh Cha đối với chúng con và đối với tất cả những người di cư ở Rôma, được thể hiện một cách nhất quán bởi vị đại diện của Đức Thánh Cha tại Giáo phận Rôma, là Đức Hồng Y Angelo de Donatis nổi tiếng của Ngài và Giám đốc Văn phòng Di cư của Giáo phận, Đức ông Pierpaolo Felicola, và vị Tuyên úy đặc trách Phi Luật Tân là Cha Ricky Gente.
Sự xuất hiện của đức tin Kitô ở đất nước chúng con là ân sủng của Thiên Chúa. Đa số người dân chúng con đã tiếp nhận đức tin Kitô và coi đức tin Kitô là một đặc tính của người Phi Luật Tân, một ân sủng Thiên Chúa ban cho họ. Hiện nay, Phi Luật Tân có số lượng người Công Giáo lớn thứ ba trên thế giới. Đây thực sự là ân sủng của Chúa. Chúng con cho rằng đức tin lâu bền của người dân Phi Luật Tân là vì tình yêu thương, lòng nhân từ và sự trung tín của Thiên Chúa, chứ không phải do bất kỳ công lao nào của chúng con.
Từ năm 1521 đến năm 2021, chúng con đã luôn nhận được hết ân sủng này đến ân sủng khác. Chúng con tạ ơn Chúa vì những người mang ân sủng Chúa đến trong 500 năm này: các nhà truyền giáo tiên phong, các dòng tu, các giáo sĩ, các ông bà, các cha mẹ, các thầy cô giáo, các giáo lý viên, các giáo xứ, trường học, bệnh viện, trại trẻ mồ côi, nông dân, người lao động, nghệ sĩ, và những người nghèo mà của cải của họ là Chúa Giêsu. Nhờ ân sủng của Thiên Chúa, các Kitô hữu Phi Luật Tân đã tiếp tục nhận được đức tin, một trong những nguồn hy vọng khi đối mặt với nghèo đói, bất bình đẳng kinh tế, biến động chính trị, bão, núi lửa phun trào, động đất và thậm chí cả đại dịch hiện nay. Dù phải thú nhận sự thất bại của mình trong việc sống đức tin một cách nhất quán, chúng con cũng ghi nhận sự đóng góp to lớn của đức tin Kitô trong việc định hình nền văn hóa Phi Luật Tân và đất nước Phi Luật Tân.
Món quà phải tiếp tục là một món quà. Nó phải được chia sẻ. Nếu nó được giữ cho riêng mình, nó không còn là một món quà nữa. Nhờ thánh ý tuyệt vời của Thiên Chúa, hồng ân đức tin mà chúng con nhận được hiện đang được chia sẻ bởi hàng triệu người di cư Phi Luật Tân theo Kitô Giáo ở các nơi khác nhau trên thế giới. Chúng con đã rời bỏ gia đình của mình, không phải để bỏ rơi họ, mà là để chăm sóc cho họ và tương lai của họ. Vì yêu họ, chúng con chịu đựng nỗi buồn chia ly. Khi những khoảnh khắc cô đơn đến, những người di cư Phi Luật Tân tìm thấy sức mạnh nơi Chúa Giêsu, Đấng đang đồng hành cùng chúng con, Đấng đã trở thành Hài Nhi (Santo Niño) và được biết đến với cái tên Nazarene (Chúa Giêsu thành Nazareth), đã vác thập giá cho chúng con. Chúng con được bảo đảm về sự chở che của Mẹ Maria và sự phù trợ của các thánh. Khi nhớ gia đình, chúng con hướng về giáo xứ, quê hương thứ hai của chúng con. Khi không có ai để nói chuyện cùng, chúng con đổ tâm hồn vào Chúa Giêsu trong Mình Thánh Chúa và suy ngẫm về lời này. Chúng con chăm sóc những đứa trẻ do chúng con phụ trách như con cái mình, và những người già như cha mẹ của chúng con. Chúng con hát, chúng con cười, chúng con khóc, và chúng con tiến bước. Chúng con cầu nguyện rằng qua những người di cư Phi Luật Tân của chúng con, danh của Chúa Giêsu, vẻ đẹp của Giáo Hội, và công lý, lòng thương xót và niềm vui của Thiên Chúa có thể đến tận cùng trái đất. Ở đây, ở Rôma này, khi chúng con nhớ đến ông bà của mình, chúng con biết rằng chúng con có một Lolo Kiko.
Xin cảm ơn Đức Thánh Cha.
Source:Libreria Editrice Vaticana