1. Tòa Thượng Phụ Công Giáo nghi lễ Chanđê loại bỏ từ ngữ ‘Babylon’ khỏi tên gọi chính thức
Thượng Hội Đồng của Giáo Hội Công Giáo nghi lễ Chanđê đã đồng ý loại bỏ từ “Babylon” khỏi tiêu đề chính thức của vị giáo chủ có trụ sở tại Iraq.
Một tuyên bố được đưa ra sau cuộc họp thượng hội đồng tại thủ đô Baghdad của Iraq trong thời gian từ ngày 9 đến ngày 14 tháng 8 nói rằng Tòa Thượng phụ Chanđê của Babylon giờ đây sẽ được gọi đơn giản là “Tòa Thượng phụ Chanđê”.
Thông cáo cho biết: “Sau khi thảo luận, các Nghị Phụ nhất trí thông qua tên ‘Tòa Thượng phụ Chanđê’ thay vì ‘Tòa Thượng phụ Chanđê thành Babylon’. Các ngài nhiệt tình bày tỏ niềm tự hào về bản sắc Chanđê của mình”.
Theo thông tấn xã Fides, cơ quan thông tin của Bộ Truyền Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc, Thượng hội đồng đã bỏ phiếu để thay đổi tên của giáo chủ vì thuật ngữ “Babylon” thiếu cơ sở lịch sử rõ ràng.
Babylon là thủ đô của Đế chế Babylon cổ đại. Phần còn lại của thành phố này nằm ở phía nam Baghdad, trên bờ sông Euphrates.
Babylon được nhắc đến trong Kinh thánh, đặc biệt là trong Sách Khải huyền.
Thông tấn xã Fides, trích dẫn lời của Đức Thượng Phụ Louis Sako nói rằng Babylon “là thủ đô của Đế chế Babylon, và nó chưa bao giờ là nơi đặt tòa của các giám mục; và hiện nay nó là một thành phố Hồi giáo của Iraq”.
Giáo Hội Công Giáo nghi lễ Chanđê là một trong 23 Giáo Hội Công Giáo Đông phương hiệp thông trọn vẹn với Tòa thánh. Giáo Hội này có hơn 600,000 thành viên sống chủ yếu ở Iraq. Bên cạnh đó còn có các cộng đồng hải ngoại trên khắp thế giới.
Source:Catholic News Agency
2. Sự khác biệt giữa “Thánh lễ Latinh” và “Thánh lễ bằng tiếng Latinh”
Kể từ Công đồng Vatican II, người Công Giáo thường nhầm lẫn “Thánh lễ Latinh” với “Thánh lễ bằng tiếng Latinh”, vì nghĩ rằng cả hai đều là cùng một hình thức phụng vụ.
Tuy nhiên, hai cụm từ đó chỉ các Thánh lễ khác nhau, mặc dù chúng có những điểm tương đồng.
Thánh lễ bằng tiếng Latinh
Trong Nghi thức Rôma của Giáo Hội Công Giáo, Thánh lễ đã được cử hành bằng ngôn ngữ Latinh kể từ thế kỷ thứ 3. Ban đầu Thánh lễ chủ yếu được cử hành bằng tiếng Hy Lạp, là ngôn ngữ phổ biến của hầu hết các Kitô hữu thời kỳ sơ khai.
Tiếng Latinh vẫn là ngôn ngữ mặc định của Thánh lễ cho đến Công đồng Vatican II, khi tiếng bản ngữ, tức là ngôn ngữ địa phương tại một địa điểm cụ thể, được đề nghị thay thế các phần cụ thể của Thánh lễ.
Tuy nhiên, bất kể thực tế phổ biến là tiếng bản ngữ đã thay thế tiếng Latinh, nó không “xóa bỏ” ngôn ngữ này.
Các linh mục vẫn có thể cử hành Phụng Vụ sau Công Đồng, thường được gọi là “Novus Ordo”, Thánh lễ mới, hoặc Thánh lễ hiện đại bằng tiếng Latinh.
Đây là một yêu cầu cụ thể từ Công đồng Vatican II, trong đó yêu cầu rằng “Việc sử dụng ngôn ngữ Latinh phải được duy trì trong Nghi thức Rôma” (Sacrosanctum Concilium, 36).
Công đồng Vatican II cũng khuyến khích giáo dân học tiếng Latinh, để họ có thể hiểu rõ hơn những lời của linh mục.
Thánh lễ Latinh
Thuật ngữ “Thánh lễ Latinh” thường được dùng để đề cập đến Thánh lễ được cử hành trước Công đồng Vatican II.
Các tên khác của hình thức Phụng Vụ này là “Thánh Lễ Tridentinô” hoặc “Hình thức Ngoại Thường”. Thánh lễ này được cử hành theo Sách lễ Rôma do Đức Gioan XXIII biên tập năm 1962.
Thánh lễ này có nguồn gốc từ một sách lễ được Đức Giáo Hoàng Piô Đệ Ngũ phê chuẩn vào năm 1570, như là kết quả của Công đồng Trent, do đó có tên là “Thánh lễ Tridentinô”.
Tiếng Latinh là ngôn ngữ độc quyền của Thánh lễ này, và các cử hành hơi khác với Hình thức Thông thường, mặc dù về bản chất, đó là cùng một cử hành.
Cả hai loại Thánh lễ vẫn có giá trị trong Giáo Hội Công Giáo, mặc dù tài liệu mới nhất của Đức Giáo Hoàng Phanxicô cho phép các giám mục địa phương có toàn quyền trong việc ban cấp năng quyền cử hành “Thánh lễ Latinh”.
Source:Aleteia
3. Chuyến xe cấp cứu đã thay đổi cuộc đời một người nghiện rượu
Một người nghiện rượu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối đã tìm thấy sự chữa lành, hoán cải và bình an trên chuyến xe cấp cứu đưa anh ta đến nhà tình thương của các Nữ tu Dòng Đa Minh ở Hawthorne.
Những câu chuyện về những người được hoán cải triệt để như Thánh Phaolô hay Thánh Augustinô có thể truyền cảm hứng cho chúng ta và thường là như thế. Thiên Chúa luôn kêu gọi chúng ta đến với chính Ngài, và các thánh xưa là những người thầy của chúng ta trong việc này. Mặc dù, những gương sáng ấy là rất nhiều và rất sống động, nhưng chúng ta lúc này, lúc khác có thể cảm thấy xa lạ với những chuyện như thế. Nhưng thỉnh thoảng, một số người trong chúng ta rất vui khi được tận mắt chứng kiến một câu chuyện hoán cải diễn ra trong đời thường, ngay trước mắt mình. Đây là một trong những câu chuyện như vậy.
Đến Đồi Mân Côi
Bob đến sống với chúng tôi, các Nữ tu Đa Minh ở Hawthorne, trên một xe cứu thương, như một người đàn ông hoàn toàn tan vỡ. Anh ấy bị bệnh ung thư, giống như tất cả các bệnh nhân của chúng tôi, nhưng tình trạng tinh thần của anh ấy còn tồi tệ hơn nhiều. Bob đã có một “lỗ đen” bên trong bản thân mình, như anh ta thường mô tả, anh ta bị tê liệt vì rượu. Vì điều này, anh đã mất gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ; và bây giờ anh ấy đang chết vì bệnh ung thư. Là một kẻ nghiện rượu, anh đã hứa cả triệu lời hứa sẽ thay đổi và sẽ đoạn tuyệt với quá khứ; nhưng lần nào cũng quay lại con đường cũ, và giờ đây dường như anh không còn cơ hội để chuộc lỗi nữa.
Ngày anh đến nhà chúng tôi, anh say sưa, chán nản, xa cách mọi người. Anh được đưa vào phòng của mình với một nụ cười và được chào đón, giống như bất kỳ bệnh nhân nào khác. Chúng tôi đã tắm rửa cho anh ta, cạo râu cho anh ta, cho anh ta ăn và để anh ta nghỉ ngơi. Tháng đầu tiên cứ thế trôi qua với những liều lượng yêu thương. Từ từ, thay vì chết, anh ta bắt đầu hồi phục thể chất. Bob vẫn còn rất muốn uống rượu, nhưng anh ta cũng muốn sống, và anh biết mình không thể có cả hai. Vì vậy, với một chút tình yêu cứng rắn và rất nhiều lời cầu nguyện, chúng tôi đã giúp anh ấy chống lại cơn thèm rượu, và cái hố sâu không đáy mà anh ấy đã cố gắng vượt qua, bắt đầu được lấp đầy bởi ân sủng và tình yêu.
Một tình bạn thánh thiện
Nhiều tháng trôi qua, anh ấy bắt đầu đi lễ, điều này xảy ra bởi vì anh ấy đã bắt đầu tình bạn với cha tuyên úy của chúng tôi là Cha Jacob Restrick, và anh ấy đã bắt đầu đặt câu hỏi về các Nữ tu. Đến lượt chúng tôi, chúng tôi có thể thấy rằng ngày qua ngày, anh ấy đang đáp lại những ân sủng Chúa ban cho anh ấy. Càng tỉnh táo, anh ấy càng có khả năng chữa bệnh và chẳng bao lâu, anh ấy bắt đầu nghe theo chỉ dẫn của Cha Jacob để trở thành một người Công Giáo. Họ gặp nhau gần như mỗi ngày vào lúc 3 giờ chiều và học Giáo lý. Cha Jacob cho biết “giáo lý khai tâm Kitô Giáo đã giúp ích rất nhiều, vì nó đã dạy anh cách xét mình”.
Anh bắt đầu đi lễ hàng ngày vào những ngày anh cảm thấy khỏe. Có một sự thay đổi rõ ràng không chỉ về thể chất mà còn ở cả con người của anh ấy. Anh ấy từng cảm thấy bản thân không thể yêu thương, nhưng giờ đây anh tràn đầy tình yêu thương và thể hiện điều đó với tất cả những người anh ấy gặp. Anh ấy nhận xét rằng anh ấy nghĩ rằng những thay đổi là từ từ, nhưng các Sơ ngạc nhiên về sự nhanh chóng mà trong suốt một năm, họ đã thấy một người đàn ông suy sụp trở nên tỉnh táo; một người tỉnh táo trở nên có đạo đức; và một người đức hạnh trở nên thánh thiện.
Bob đã được Chúa ban cho ân sủng và anh ấy đã tiếp nhận những ân sủng đó và anh ấy đã phát triển nhân đức để tăng khả năng của mình đón nhận những ân sủng đó.
Hòa giải với gia đình
Một trong những thành quả của việc hoán cải này là một số người trong gia đình của anh đã trở lại trong cuộc sống của anh. Anh ấy đã tham gia với hai cô con gái của mình, tham dự các sự kiện ở trường của các cháu khi có thể, và trở thành một người cha thực sự đối với chúng một lần nữa. Trước khi chết, anh và vợ, xa cách nhau trong nhiều năm, đã hòa giải. Cha mẹ của anh ấy, vui mừng khôn xiết trước sự thay đổi của Bob đã nói với các Sơ “Các Sơ đã trả lại cho chúng tôi con trai của chúng tôi”.
Từ nát rượu đến làm chứng
Bob không chỉ hoán cải riêng mình mà còn là công cụ trong việc hoán cải những người khác. Một trong những người như vậy là một bệnh nhân tên là Diane. Cô ấy đã rời xa Giáo Hội và đến với chúng tôi với mức độ lo lắng và trầm cảm cao độ. Mối quan hệ của anh với cô bắt đầu khi anh ghé qua phòng cô để mời cô tham gia các hoạt động cùng anh và những bệnh nhân khác.
Ngay sau đó anh ấy đã nói chuyện với cô ấy về Niềm tin và giúp cô ấy vượt qua nỗi sợ hãi của mình. Chẳng bao lâu Diane xin gặp cha tuyên úy và bắt đầu rước lễ. Bob là công cụ giúp Diane được hòa giải với Giáo Hội trước khi cô chết vì cô cảm nghiệm được tình yêu của Chúa qua lòng tốt của anh đối với cô.
Source:Aleteia