Chúa Nhật 19 tháng 12, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ Tư Mùa Vọng, là Chúa Nhật cuối cùng của Mùa Vọng trước Lễ Giáng Sinh. Bài Tin Mừng tường thuật với chúng ta câu chuyện Đức Mẹ đi thăm bà Thánh Isave.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Ngày ấy, Maria chỗi dậy, vội vã ra đi tiến lên miền núi, đến một thành xứ Giuđêa. Bà vào nhà ông Dacaria và chào bà Isave. Và khi bà Isave nghe lời chào của Maria, thì hài nhi nhảy mừng trong lòng bà, và bà Isave được đầy Chúa Thánh Thần, bà kêu lớn tiếng rằng: “Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc! Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm tôi? Vì này, tai tôi vừa nghe lời Bà chào, hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi. Phúc cho Bà là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng Bà sẽ được thực hiện”.

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!

Tin Mừng Phụng Vụ hôm nay, Chúa Nhật thứ Tư Mùa Vọng, kể về cuộc viếng thăm của Đức Maria với bà Isave (x. Lc 1,39-45). Sau khi nhận được sứ thần Chúa truyền tin, Đức Trinh Nữ không ở nhà, suy nghĩ về những gì đã xảy ra và xem xét các vấn đề và những hiểm nguy trước mặt, là những điều chắc chắn không thiếu: bởi vì, cô gái tội nghiệp không biết phải làm gì với tin này, với nền văn hóa trong thời đại đó… Mẹ không hiểu… Nhưng trái lại, thay vì đắm chìm trong những vấn đề của riêng mình, trước hết Mẹ nghĩ đến một ai đó đang cần; Mẹ nghĩ về ai đó đang gặp khó khăn, Mẹ nghĩ đến Isave, người thân của Mẹ, người đã cao tuổi và đang có một đứa trẻ trong bụng, việc thụ thai này một điều gì đó kỳ lạ và kỳ diệu. Đức Maria lên đường với lòng quảng đại, không để cho mình bị ảnh hưởng bởi những khó chịu của cuộc hành trình, để đáp lại một sự thôi thúc bên trong kêu gọi Mẹ phải gần gũi và giúp đỡ. Một đoạn đường dài, hết cây số này đến cây số khác và không có một chuyến xe nào đi tới đó: Mẹ đi bộ. Mẹ đã ra ngoài để giúp đỡ. Giúp cách nào? Thưa: Bằng cách chia sẻ niềm vui của Mẹ. Mẹ Maria mang đến cho bà Isave niềm vui của Chúa Giêsu, niềm vui mà Mẹ mang trong tâm hồn và trong bụng Mẹ. Mẹ đến với bà ấy và công bố cảm xúc của mình, và lời tuyên bố cảm xúc này sau đó đã trở thành một lời cầu nguyện, là kinh Magnificat, mà tất cả chúng ta đều biết. Và bản văn nói rằng Đức Mẹ “trỗi dậy và ra đi một cách vội vã” (câu 39).

Mẹ đứng dậy và ra đi. Trong đoạn cuối cùng của hành trình Mùa Vọng, chúng ta hãy được hướng dẫn bởi hai động từ này. Trỗi dậy và vội vã ra đi: đây là hai chuyển động mà Mẹ Maria đã thực hiện và Mẹ cũng mời gọi chúng ta thực hiện khi Giáng sinh đến gần. Trước hết là trỗi dậy. Sau lời loan báo của thiên thần, một giai đoạn khó khăn đang hiện ra trước mắt Đức Trinh nữ: việc mang thai ngoài ý muốn khiến Mẹ bị hiểu lầm và có thể bị trừng phạt một cách nghiêm khắc, trong văn hóa thời đó thậm chí Mẹ có thể bị ném đá. Hãy tưởng tượng Mẹ xiết bao băn khoăn và lo lắng! Tuy nhiên, Mẹ không nản lòng, Mẹ không thất vọng: Mẹ đã trỗi dậy. Mẹ không xem thường những vấn đề của mình, mà hướng đến Chúa. Và Mẹ không nghĩ đến việc phải nhờ ai giúp đỡ mà lại nghĩ đến ai đó đang cần đến sự giúp đỡ của mình. Mẹ luôn nghĩ về người khác: đó là tính cách của Đức Maria, luôn nghĩ đến nhu cầu của người khác. Mẹ cũng sẽ làm như vậy sau đó, trong đám cưới ở Cana, khi Mẹ nhận ra rằng chủ nhà không còn rượu nữa. Đó là một vấn đề đối với người khác, nhưng Mẹ nghĩ về điều này và tìm kiếm một giải pháp. Đức Maria luôn nghĩ về người khác. Mẹ cũng nghĩ về chúng ta.

Chúng ta hãy học nơi Đức Mẹ cách phản ứng này: trỗi dậy, nhất là khi những khó khăn đang đe dọa đè bẹp chúng ta. Để trỗi dậy, để không sa lầy vào những vấn đề, không chìm đắm trong sự tủi thân hay rơi vào một nỗi buồn khiến chúng ta tê liệt. Nhưng tại sao phải trỗi dậy? Thưa: Vì Thiên Chúa cao cả và sẵn sàng nâng chúng ta lên nếu chúng ta tìm đến Ngài. Vì vậy, chúng ta hãy loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực, những nỗi sợ hãi ngăn cản mọi thôi thúc và cản trở chúng ta tiến lên phía trước. Và sau đó chúng ta hãy làm như Đức Maria đã làm: chúng ta hãy nhìn xung quanh và tìm kiếm ai đó mà chúng ta có thể giúp đỡ! Có người lớn tuổi nào mà tôi biết đang cần giúp đỡ hay cần được đồng hành không? Tất cả mọi người chúng ta hãy nghĩ đến điều đó. Hãy nghĩ đến việc phục vụ cho ai đó, một sự tử tế, một cú điện thoại. Nếu có ai đang cần tôi giúp thì tôi trỗi dậy và tôi giúp người ấy ngay. Bằng cách giúp đỡ người khác, chúng ta tự giúp mình vươn lên từ khó khăn.

Động tác thứ hai là vội vã lên đường. Điều này không có nghĩa là tiến hành một cách kích động, một cách hấp tấp. Không, nó không có nghĩa như thế. Thay vào đó, nó có nghĩa là tiến hành công việc hàng ngày của chúng ta với một bước đi vui vẻ, nhìn về phía trước với sự tự tin, không lê đôi chân của chúng ta, không hành xử như kẻ nô lệ của những lời phàn nàn - những lời phàn nàn này hủy hoại rất nhiều cuộc sống, bởi vì trong khi ta bắt đầu phàn nàn và cứ tiếp tục than thở như thế, thì cuộc sống đang trôi đi. Phàn nàn khiến anh chị em luôn tìm kiếm ai đó để đổ lỗi. Trên đường đến nhà bà Isave, Đức Maria tiến bước nhanh chóng theo cung cách của một người có tâm hồn và sự sống thuộc về Thiên Chúa, tràn đầy niềm vui của Ngài. Vì vậy, chúng ta hãy tự hỏi mình, vì thiện ích của chúng ta: “bước đi” của tôi như thế nào? Tôi là người chủ động hay tôi nán lại trong u uất, trong buồn phiền? Tôi tiến về phía trước với hy vọng hay tôi dừng lại và cảm thấy có lỗi với chính bản thân? Nếu chúng ta tiến bước mệt mỏi vì cằn nhằn và than thở, chúng ta sẽ không mang Chúa đến cho ai cả, chúng ta sẽ chỉ mang lại những điều cay đắng và u sầu. Trái lại, chúng ta cần trau dồi khiếu hài hước lành mạnh, chẳng hạn như Thánh Thomas More hay Thánh Philip Neri, là các vị đã làm rất tốt. Chúng ta cũng có thể cầu xin ân sủng này, ân sủng của một khiếu hài hước lành mạnh: nó mang đến rất nhiều điều tốt đẹp. Chúng ta đừng quên rằng hành động bác ái đầu tiên mà chúng ta có thể làm cho người hàng xóm của mình là mang đến cho người ấy một khuôn mặt thanh thản và tươi cười. Đó là mang lại cho họ niềm vui của Chúa Giêsu, như Mẹ Maria đã làm với bà Isave.

Xin Mẹ Thiên Chúa cầm tay chúng ta, và xin Mẹ giúp chúng ta trỗi dậy và nhanh chóng tiến tới Lễ Giáng Sinh!

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:

Anh chị em thân mến

Tôi bày tỏ sự gần gũi của tôi với người dân Phi Luật Tân bị ảnh hưởng bởi một cơn bão mạnh, đã phá hủy nhiều ngôi nhà. Cầu mong Santo Niño, nghĩa là Chúa Hài Đồng, mang lại niềm an ủi và hy vọng cho những gia đình đang gặp khó khăn nhất; và mong Người truyền cảm hứng giúp đỡ thiết thực cho tất cả chúng ta! Sự giúp đỡ thực sự đầu tiên là lời cầu nguyện.

Tôi xin chào tất cả anh chị em, những người hành hương từ Ý và từ các quốc gia khác nhau. Đặc biệt, tôi chào cộng đồng Peru ở Rôma và nhóm dân ca của họ đã tụ họp tại đây để tổ chức lễ kỷ niệm nhằm tôn vinh “Niño Jesús Andino” của Chopcca, nơi xuất xứ của cảnh Chúa giáng sinh được thiết lập tại Quảng trường này. Cảm ơn anh chị em! Tôi chào Ban nhạc Soriano al Cimino. Tôi muốn nghe họ sau này. Họ chơi tốt, những bản nhạc này! Tôi chào các tín hữu từ Terni, các hướng đạo sinh của Marigliano và những người trẻ của Cingoli, Macerata.

Và tôi cầu chúc cho tất cả anh chị em một ngày Chúa Nhật tốt lành và một hành trình tốt đẹp trong giai đoạn cuối cùng của Mùa Vọng này để chuẩn bị cho Lễ Giáng Sinh của Chúa Giêsu. Xin cho tất cả chúng ta có một thời gian mong đợi và cộng tác: hy vọng, hy vọng và cầu nguyện, trong sự đồng hành của Đức Trinh Nữ Maria, người phụ nữ của sự mong đợi. Và xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em một bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt. Và bây giờ ban nhạc ơi, anh chị em có thể sẽ chơi bài gì đó thật hay nhé!

Đáp lại lời Đức Thánh Cha, ban nhạc đã chơi bài “Happy Birthday” để chúc mừng sinh nhật 85 của ngài.
Source:Holy See Press Office