Lúc 7g30 tối thứ Bẩy 19 tháng Tư, Lễ Vọng Phục Sinh đã được cử hành tại Đền Thờ Thánh Phêrô. Phụng Vụ trong Thánh Lễ nhấn mạnh rằng sự Phục Sinh của Chúa Kitô mời gọi chúng ta trải nghiệm niềm vui và sự ngạc nhiên vô cùng của những người phụ nữ chứng kiến ngôi mộ trống, đồng thời nói thêm rằng chúng ta được mời gọi để sống lại ân sủng của mình, cuộc gặp gỡ đầu tiên với Chúa để lớn lên trong đức tin và đức cậy.

Buổi cử hành bắt đầu bên trong lối vào của Đền Thờ Thánh Phêrô với nghi thức làm phép lửa, sau đó là cuộc rước nến trong khi ca đoàn hát bài Lumen Christi. Buổi lễ cũng bao gồm nghi thức rửa tội và thêm sức cho các tân tòng.

Bài Giảng của Đức Thánh Cha trong đêm Vọng Phục sinh do Đức Hồng Y Giovanni Battista Re đọc

Trời đã vào đêm, khi nến Phục sinh từ từ tiến lên phía bàn thờ. Bóng đêm đã chụp xuống, khi tiếng hát của Lời công bố Phục sinh mời gọi niềm vui chân thành, “Vui lên! Hỡi Trái Đất vui lên, rực rỡ trong ánh huy hoàng chiếu soi, và trong ánh quang vinh Vua muôn đời chói ngời. Tất cả vũ trụ hãy vui mừng hân hoan, được ơn thoát ly xa miền tối u sầu” (Vinh Tụng Ca). Vào những giờ cuối cùng của đêm, các sự kiện diễn ra được kể lại trong Tin mừng mà chúng ta vừa nghe (x. Lc 24: 1-12). Ánh sáng thần linh của mầu nhiệm phục sinh bắt đầu chiếu sáng và Lễ Vượt qua của Chúa từ cõi chết đến sự sống diễn ra khi mặt trời sắp mọc. Ánh sáng đầu tiên của bình minh cho thấy tảng đá lớn đặt trước mộ Chúa Giêsu đã được lăn ra, khi một số phụ nữ, mặc đồ tang, đi đến mộ. Sự hoang mang và sợ hãi của các môn đệ vẫn bị bao phủ bởi bóng tối. Mọi thứ diễn ra trong màn đêm.

Lễ Vọng Phục Sinh do đó nhắc nhở chúng ta rằng ánh sáng của biến cố Phục Sinh soi sáng con đường của chúng ta từng bước một; lặng lẽ, nó phá vỡ bóng tối của lịch sử và chiếu sáng trong trái tim chúng ta, kêu gọi sự đáp trả của một đức tin khiêm nhường, không có bất kỳ chủ nghĩa chiến thắng nào. Sự vượt qua của Chúa từ cái chết đến sự sống không phải là một biến cố ngoạn mục mà qua đó Thiên Chúa thể hiện quyền năng của Người và thúc đẩy chúng ta tin vào Người. Đối với Chúa Giêsu, đó không phải là kết thúc của một hành trình dễ dàng vượt qua Đồi Canvê. Chúng ta cũng không nên trải nghiệm nó như vậy, một cách hời hợt và thiếu suy nghĩ. Ngược lại, Sự Phục Sinh giống như những hạt giống ánh sáng nhỏ bé, chậm rãi và lặng lẽ bén rễ trong trái tim chúng ta, nơi đôi khi vẫn còn là con mồi của bóng tối và sự vô tín.

“Phong cách” này của Thiên Chúa giải thoát chúng ta khỏi lòng đạo đức vô hình vốn tưởng tượng sai lầm rằng Sự Phục sinh của Chúa giải quyết mọi thứ như thể bằng pháp thuật. Hoàn toàn không phải vậy: chúng ta không thể mừng lễ Phục sinh mà không tiếp tục đối mặt với những đêm đen ngự trị trong trái tim chúng ta và những bóng tối của cái chết thường xuyên bao phủ thế giới của chúng ta. Chúa Kitô thực sự đã chiến thắng tội lỗi và tiêu diệt cái chết, nhưng trong lịch sử trần thế của chúng ta, quyền năng Phục sinh của Người vẫn đang được đưa đến sự viên mãn. Và sự hoàn thành đó, giống như một hạt giống ánh sáng nhỏ bé, đã được giao phó cho chúng ta, để bảo vệ nó và làm cho nó phát triển.

Thưa anh chị em, đặc biệt trong Năm Thánh này, chúng ta nên cảm thấy mạnh mẽ trong tâm hồn chúng ta lời kêu gọi hãy để niềm hy vọng Phục Sinh nở rộ trong cuộc sống chúng ta và trên thế giới!

Khi ý nghĩ về cái chết đè nặng lên trái tim chúng ta, khi chúng ta thấy bóng tối của sự dữ đang tiến triển trong thế giới của chúng ta, khi chúng ta cảm thấy những vết thương của sự ích kỷ hoặc bạo lực đang mưng mủ trong xác thịt và trong xã hội của chúng ta, chúng ta đừng nản lòng, nhưng hãy quay trở lại với thông điệp của đêm nay. Ánh sáng lặng lẽ chiếu rọi, mặc dù chúng ta đang ở trong bóng tối; lời hứa về cuộc sống mới và một thế giới cuối cùng được giải thoát đang chờ đợi chúng ta; và một khởi đầu mới, dù có vẻ không thể, lại có thể khiến chúng ta bất ngờ, vì Chúa Kitô đã chiến thắng cái chết.

Sứ điệp này lấp đầy trái tim chúng ta với niềm hy vọng mới. Vì trong Chúa Giêsu phục sinh, chúng ta có sự chắc chắn rằng lịch sử cá nhân của chúng ta và lịch sử gia đình nhân loại của chúng ta, mặc dù vẫn chìm trong đêm tối, nơi ánh sáng dường như xa vời và mờ nhạt, nhưng vẫn nằm trong tay Chúa. Trong tình yêu thương vĩ đại của Người, Người sẽ không để chúng ta chùn bước, hoặc để cho sự dữ có tiếng nói cuối cùng. Đồng thời, niềm hy vọng này, đã được hoàn thành trong Chúa Kitô, vẫn là mục tiêu chúng ta cần đạt được. Tuy nhiên, nó đã được giao phó cho chúng ta để chúng ta có thể làm chứng một cách đáng tin cậy về nó, để Vương quốc Thiên Chúa có thể tìm được đường vào trái tim của những người nam nữ trong thời đại chúng ta.

Như Thánh Augustinô nhắc nhở chúng ta, “Sự phục sinh của Chúa chúng ta, Chúa Giêsu Kitô, là cuộc sống mới cho những ai tin vào Người; mầu nhiệm về cuộc khổ nạn và sự phục sinh của Người mà anh em phải biết rõ và noi theo trong cuộc sống của mình “ (Bài giảng 231, 2). Chúng ta phải phản ánh Lễ Phục sinh trong cuộc sống của mình và trở thành sứ giả của hy vọng, những người kiến tạo hy vọng, ngay cả khi rất nhiều cơn gió tử thần vẫn đang tấn công chúng ta.

Chúng ta có thể làm điều này bằng lời nói, bằng những hành động nhỏ hằng ngày, bằng những quyết định được Phúc Âm soi sáng. Toàn bộ cuộc sống của chúng ta có thể là sự hiện diện của hy vọng. Chúng ta muốn là sự hiện diện đó cho những ai thiếu đức tin vào Chúa, cho những ai đã lạc lối, cho những ai đã từ bỏ hoặc bị cuộc sống đè nặng; cho những ai cô đơn hoặc bị choáng ngợp bởi những đau khổ của họ; cho tất cả những người nghèo và bị áp bức trên thế giới của chúng ta; cho nhiều phụ nữ bị sỉ nhục và giết hại; cho những đứa trẻ chưa chào đời và những đứa trẻ bị ngược đãi; và cho các nạn nhân chiến tranh. Chúng ta hãy mang đến cho mỗi người và tất cả họ hy vọng của lễ Phục sinh!

Tôi thích nghĩ về một nhà thần bí thế kỷ thứ mười ba, Hadewijch của Antwerp, người đã lấy cảm hứng từ Diễm Tình Ca, mô tả nỗi đau khổ của mình khi vắng bóng người yêu và cầu xin tình yêu trở lại để — như cô ấy nói — “có thể có một bước ngoặt cho bóng tối của tôi” (Poesie, Visioni, Lettere, Genoa 2000, 23).

Đức Kitô phục sinh là bước ngoặt quyết định trong lịch sử nhân loại. Người là niềm hy vọng không bao giờ phai tàn. Người là tình yêu đồng hành và nâng đỡ chúng ta. Người là tương lai của lịch sử, là đích đến cuối cùng mà chúng ta hướng tới, để được chào đón vào cuộc sống mới mà chính Chúa sẽ lau khô mọi nước mắt của chúng ta và “sẽ không còn sự chết, tang tóc, kêu than và đau đớn nữa” (Khải Huyền 21:4). Và chúng ta phải công bố niềm hy vọng Phục sinh này, “bước ngoặt” này, nơi bóng tối trở thành ánh sáng.

Anh chị em thân mến, mùa Phục sinh là thời gian hy vọng. “Vẫn còn sợ hãi, vẫn còn nhận thức đau đớn về tội lỗi, nhưng cũng có ánh sáng chiếu rọi... Phục sinh mang đến tin mừng rằng mặc dù mọi thứ dường như trở nên tồi tệ hơn trên thế giới, nhưng Kẻ Ác đã bị chế ngự. Phục sinh cho phép chúng ta khẳng định rằng mặc dù Thiên Chúa có vẻ rất xa cách; và cho dù chúng ta vẫn bận tâm đến nhiều điều nhỏ nhặt, Chúa chúng ta vẫn đồng hành với chúng ta trên đường... Vì vậy, có nhiều tia hy vọng chiếu sáng trên con đường của chúng ta qua cuộc sống” (H. Nouwen, A Cry for Mercy, Prayers from the Genesee).

Chúng ta hãy dành chỗ cho ánh sáng của Chúa Phục Sinh! Và chúng ta sẽ trở thành những người kiến tạo hy vọng cho thế giới.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana