Niềm tin Việt Nam: Mật mã “Da Vinci” trong Luca 8:43

Mật mã Lời Chúa, Nguyễn Trung Tây


Niềm tin Việt Nam minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống Việt Nam và cách thức họ sống với niềm tin, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm tin Việt Nam, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.

Những khớp chân của dì Tư sáng hôm nay co quắp đau thốn lại mỗi khi dì Tư di động bước đi trong căn nhà. Nhìn ra khung cửa, dì Tư nhận ra bầu trời bên ngoài mịt mờ sương mù che cản tầm nhìn. “Hèn chi!”. Dì Tư lẩm bẩm, vừa nói vừa lần bước đi những bước chân chậm chạp tới bộ ghế sa lông nằm giữa căn phòng khách. Ngồi xuống cái ghế bằng nệm, dì Tư giơ cao hai tay đều đặn đấm thùm thụp rồi lại bóp bóp đôi chân. Mấy năm gần đây, dì Tư bị phong thấp hành. Bình thường trời mùa hè ấm áp thì không sao. Những khi trái gió trở trời, gió lạnh se se thổi về, những đầu khớp xương chuyển động khiến dì Tư lắm lúc bần thần ngồi một mình bóp chân bóp cẳng cho bớt cơn đau nhức. Dì Tư cũng đã đi châm cứu nhiều nơi, tốn cũng khá bộn cho tiền thuốc, nhưng bệnh vẫn hoàn bệnh không hề thuyên giảm. Có lần ông Tư nói, “Bệnh của bà thì may ra có Hải Thượng Lãn Ông chữa được”. Dì Tư hỏi, “Hải Thượng Lãn Ông là ai?”. Ông Tư nói, “Lãn Ông là danh y của nước Việt Nam dưới thời Trịnh Nguyễn phân tranh đó. Ông này, thầy thuốc gần xa chê hết, nhưng mang tới ổng, ông cất cho một thang thuốc uống, thì dù là đang nằm trên giường ngáp ngáp đợi chết, con bệnh cũng ngồi dậy, mạnh sân sẩn như chưa bao giờ mắc bệnh”... Đang miên man với dòng tư tưởng về bệnh phong thấp và về tài nghệ của vị danh y nước Việt Nam, tiếng nói của ông Tư cất lên oang oang ngay phía sau kéo gọi dì Tư quay trở lại với hiện thực,

— Bà mần chi mà điệu bộ bần thần tuồng như đang suy nghĩ vậy?

Dì Tư chỉ vào đôi chân,

— Nghĩ ngợi chiện chi? Ông khéo là hỏi. Ông nhìn hai tay tôi đang bóp bóp hai cái đầu gối với dầu nóng là ông biết chiện chi rồi…

Ông Tư nói, giọng thương cảm,

— Bà lại bị phong thấp nó hành hả?

Dì Tư than thở,

— Tui đang rầu thúi ruột đây nè. Bao nhiêu tiền thuốc đổ vào rồi, mà tuồng như gió thổi vào nhà trống, như muối mang đổ biển.

Dì Tư thở dài,

— Biết bao nhiêu toa thuốc nữa đây mới dứt cho được căn bệnh phong thấp? Tui đang nghĩ, giống như ông nói đó, là nếu có Hải Thượng Lãn Ông tái thế cất cho tui một thang thuốc thần y, thì may ra…

Nghe vợ nói tới đây, ông Tư mở miệng nói, giọng điệu lần này có vẻ bí hiểm,

— Đúng là tôi đã nói với bà là may ra có Hải Thượng Lãn Ông tái thế thì bệnh bà mới khỏi. Nhưng vừa rồi, bước vô phòng khách, thấy bà ngồi bóp chân với dầu nóng, rồi nghe lời bà than thở là đã mất bao nhiêu tiền bạc đổ sông đổ biển cho tiền thuốc, nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm, khiến tôi nhớ tới chuyện người phụ nữ bị băng huyết mười hai năm (Máccô 4:25-34). Cô này cũng đã tốn kém bộn bạc cho cơn bệnh ngặt nghèo, nhưng tiền thì mất, tật thì vẫn mang. Hên là có Đức Giêsu đi ngang qua, bà ta chạm được vào gấu áo của Chúa mà được chữa lành. Nghĩ tới câu chuyện Tin Mừng, tự nhiên tôi nhớ tới một vị danh y khác, nếu có người này ở đây, chắc bệnh của bà cũng sẽ được ông ta chữa khỏi.

Dì Tư nhìn chồng nói ngay,

— Ông muốn nói tới Chúa Giêsu chứ gì. Thiệt tình là nếu có Đức Giêsu đi ngang qua đây, thì tui cũng chịu khó hoặc đón xe hoặc là đi bộ tìm đường tới gặp Chúa, để mở miệng xin Ngài chữa bệnh cho tôi liền. Chúa mà, việc chi Ngài làm không được…

Ông Tư gật đầu,

— Không! Không! Tôi không nói tới Đức Giêsu. Chuyện đó là chuyện đương nhiên rồi. Nhưng thiệt tình trong bụng tôi nghĩ tới một vị danh y khác.

Dì Tư trợn tròn mắt,

— Không phải là Chúa Giêsu. Vậy thì ông muốn nói tới ai?

Ông Tư không trả lời vợ, nhưng cất tiếng hỏi,

— Gần đây bà có nghe người ta xôn xao bàn tán về cuốn tiểu thuyết The Da Vinci Code của Dan Brown hay không?

Dì Tư gật gật đầu,

— Có, tui cũng có nghe mấy người ở trong Hội Legio xì xào bàn tán, rồi bạn bè chị em gặp nhau ở trong chợ Việt Nam dưới phố, họ cũng nói nhiều lắm về câu truyện Vi-xi…

Ông Tư cản lại vợ liền,

— Vinh-xi, chứ không phải là Vi-xi…

Dì Tư cười, nhưng rồi lại đổi bộ mặt sang vẻ nghiêm trọng,

— Ừ, thì Vinh-xi. Mà tui nghe mấy người trong Hội cũng như chị em bè bạn nói là cái ông tác giả viết cuốn tiểu thuyết Vinh-xi Cốt dựng chuyện nói tầm bậy tầm bạ về Chúa Giêsu không à. Có đúng không ông?

Ông Tư xác nhận,

— Thì đúng là như vậy rồi chứ còn gì nữa. Cái ông tác giả Dan Brown thiệt là biết cách làm tiền. Ông ấy lôi mấy cuốn sách cũ kỹ viết từ hồi nảo hồi nao về Đức Giêsu, trong đó có những đoạn mập mờ không rõ nghĩa, rồi nhập nhằng giải thích với bức tranh Bữa Tiệc Ly của ông họa sĩ Leonardo da Vinci. Cho nên ông Dan mới đặt tên cho cuốn tiểu thuyết của mình là Mật Mã Da Vinci. Chuyện là như thế này, ông Dan ổng nói là trong một số cuốn sách hồi xưa viết về Đức Giêsu có cài dấu ở trong đó những cái mật mã chỉ về cái tên của người vợ của Đức Giêsu. Giải được mật mã này, người ta mới biết được tên của cô này chính là Maria Mađalêna. Nhảm ơi là nhảm! Nhưng chuyện ông Dan Brown không phải là chuyện tôi muốn nói với bà. Tôi đang muốn nói tới cái mật mã chỉ về cái tên của vị danh y được cài trong câu chuyện Tin Mừng nói về người phụ nữ mắc bệnh băng huyết đó. Tên của ông danh y này, tạm thời, trong khi chờ đợi, bắt chước ông Dan Brown, tôi đặt tên cho ông ta là danh y Mật Mã “Da Vinci”.

Dì Tư nhíu mày, miệng lẩm bẩm

— Danh y Mật Mã “Da Vinci”, mật mã được cài ở trong chuyện người đàn bà băng huyết. Mà người này lại không phải là Đức Giêsu… Vậy ông ta là ai?

Ông Tư quay vô phòng, rồi quay ra lại ngay phòng khách, đưa cho vợ cuốn sách Phúc Âm,

— Bà lật ra đoạn Phúc Âm của Máccô 5:25-26, rồi đọc đi…

Cầm sách, dì Tư cất giọng đọc,

Có người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, mà [bệnh tình] lại còn thêm nặng là khác.

Dì Tư ngơ ngác hỏi chồng,

— Đoạn Phúc Âm vừa rồi có nhắc chi tới cái tên của người danh y Mật Mã “Da Vinci” này đâu.

Ông Tư giơ tay cản lại,

— Khoan! Khoan! Bà đừng có nóng. Đây bà đọc tiếp đoạn này nữa đi. Đoạn này cũng nói về người phụ nữ bị bệnh băng huyết, nhưng không phải do thánh Máccô viết đâu, mà là thánh sử Mátthêu. Đây, đoạn này đây nè, Matt 9:20.

Cầm cuốn sách Phúc Âm của Mátthêu chương 9 đoạn 20 lên, dì Tư đọc,

Có một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm tiến đến phía sau Người và sờ vào tua áo của Người.

Dì Tư gãi gãi vầng trán,

— Như vậy vị danh y Mật Mã “Da Vinci” này là Đức Giêsu rồi. Ông đọc đi… Đây nè, Người ở trong câu này chỉ về Đức Giêsu, cho nên chữ Người mới được viết hoa…

Ông Tư vẫn lắc đầu, giọng điệu kiên nhẫn,

— Bà đừng có nóng. Đã nói là tên của ông danh y này là Mật Mã “Da Vinci” mà, cho nên bà cứ hấp tấp như vậy thì làm sao mà kiếm ra cho được cái tên thật của ông ta. Bà chuẩn bị chưa? Đây, bà đọc đoạn cuối này đi. Đoạn này là của Luca chứ không phải là của Máccô hay là của Mátthêu đâu nhé. Đây, đoạn này là Luca 8:43.

Dì Tư cầm sách Phúc Âm của Luca chương 8 câu 43, tiếp tục đọc,

Có một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, không ai có thể chữa được…

Dì Tư bỏ sách xuống, khuôn mặt thất vọng,

— Đoạn 43 này của thánh Luca cũng đâu có nhắc nhở chi tới cái tên của vị danh y Mật Mã “Da Vinci” này đâu.

Ông Tư cười,

— Bà nói đúng, đoạn Luca 8:43 vừa rồi không có nói tới cái tên của ai hết nhưng cái mật mã “Da Vinci Code” nhắc nhở tới cái tên của vị danh y mà hai vợ chồng mình đang đi tìm kiếm được cài ở ngay trong đoạn 8:43 này đó. Bà chịu khó thêm một chịu xíu nữa được không?

Dì Tư lắc đầu,

— Ông nói cái chi mà mật mã với lô cốt, thiệt tình tui không hiểu rồi đó.

Ông Tư vẫn kiên nhẫn,

— Thì cũng từ từ chớ bà. Chưa chi mà đã muốn bỏ cuộc rồi. Nếu mà cái ông Dan Brown cũng giống như bà, mới đọc mấy cuốn sách cổ viết về Đức Giêsu có những đoạn không rõ nghĩa, rồi cũng càm ràm là nhức đầu, không hiểu, thì ngày hôm nay cũng đâu có chuyện chi nữa mà để nói.

Ông Tư hỏi vợ,

— Bà có thấy ba đoạn trong Kinh Thánh vừa rồi, Máccô 5:25-26, Mátthêu 9:20, và Luca 8:43 vừa rồi, có điểm chi giống nhau hay không?

Dì Tư lật lật những trang sách Phúc Âm lên đọc lẩm bẩm một mình một lần nữa. Sau cùng dì Tư cất tiếng,

— Ba đoạn Kinh Thánh vừa rồi đều nói tới chuyện của một người phụ nữ bị bệnh băng huyết trong vòng mười hai năm. Nhưng mỗi thánh sử diễn tả về bệnh tình của cô ta hơi khác nhau một chút. Thánh Máccô thì nói cô này bị bệnh, tốn tiền thuốc cho bác sĩ, nhưng bệnh không khỏi, mà lại còn bị nặng thêm.

Dì Tư dừng lại cười cười,

— Cái này chắc là trúng mánh gặp ngay phải ông lang băm, thầy thuốc vườn chữa bệnh bằng mảnh sành rồi…

Ông Tư cười,

— Đúng, bà nói đúng lắm. Cái này đúng là gặp lang băm rồi, cho nên tiền mất mà tật mang là như vậy đó.

Dì Tư tiếp tục,

— Còn thánh Mátthêu thì cũng nhắc tới bệnh của người phụ nữ, nhưng không diễn tả thêm chi về bệnh tình của cô ta. Có đúng không?

Ông Tư lại gật đầu,

— Đúng, đúng lắm.

Dì Tư suy nghĩ,

— Còn thánh Luca thì cũng nhắc tới người phụ nữ và căn bệnh, nhưng ổng lại nói là không ai có thể chữa được bệnh cho cô ta hết…

Ông Tư cất tiếng nói, dường như muốn nhắc nhở vợ,

— Hồi nọ tôi nhớ tôi có nói cho bà biết là cuốn sách Tin Mừng của thánh Máccô được viết đầu tiên, đâu vào khoảng cỡ năm 70. Về sau, cả hai thánh sử Mátthêu và thánh sử Luca đều sử dụng cuốn Tin Mừng của thánh Máccô làm tài liệu chính để viết cuốn Phúc Âm của mình. Nhắc nhở như vậy để bà mới hiểu tại sao cũng trong cùng một câu truyện về người phụ nữ bị băng huyết, nhưng mỗi ông lại viết một kiểu. Cái này là tùy theo nhãn quan của riêng từng người mà thôi.

Dì Tư trả lời, rồi lại cất tiếng hỏi,

— Chiện đó thì tui rành rồi. Nhưng ông nhắc nhở tui chiện đó để làm chi?

Ông Tư ngạc nhiên,

— Bà đọc ba đoạn Phúc Âm vừa rồi của ba ông thánh sử mà vẫn chưa nhận ra được cái mật mã “Da Vinci” nói về cái tên của người danh y mà hai vợ chồng mình đang đi tìm kiếm hay sao?

Dì Tư nhíu mày,

— Ông phải chầm chậm dẫn tôi đi từng bước chứ. Ông hối quá khiến tôi cuống lên bây giờ.

Ông Tư cười,

— Được rồi. Thôi, bây giờ hãy giả sử bà là thánh sử Mátthêu đi nhé. Bây giờ bà đang viết cuốn Phúc Âm Mátthêu-Dì Tư, mà trên tay bà đang là cuốn Phúc Âm của thánh Máccô nhé. Tới đoạn nói về người phụ nữ bị băng huyết mười hai năm, bà đọc từ cuốn sách của ông Máccô nguyên văn như sau, “Có người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, mà [bệnh tình] lại còn thêm nặng là khác”. Đọc tới đây, bà có thấy câu văn này của Máccô diễn tả có hơi dài dòng hay không?

Dì Tư gật đầu,

— Đúng rồi, câu văn này cũng hơi luộm thuộm dài dòng, lại còn có vẻ tả oán nữa.

Ông Tư nói,

— Thì đúng là như vậy, cho nên là thánh sử Mátthêu-Dì Tư, bà sẽ làm chi với câu văn dài dòng văn tự như thế này?

Dì Tư nói ngay,

— Thì mình cắt cho nó ngắn bớt đi.

Ông Tư nói,

— Đó, đó chính là điều mà thánh sử Mátthêu đã làm. Cho nên, ngài mới viết lại cái câu dài thoòng loòng của thánh Máccô như sau, “Có một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm” (Matt 9:20). Thế thôi. Ngắn gọn. Đơn giản. Không tả oán. Không nói chi thêm! Bà thấy chưa?

Dì Tư trợn mắt nhìn cuốn Phúc Âm đoạn Matt 9:20,

— Ừ, đúng rồi. Ông hay thiệt. Bây giờ tui mới thấy. Hay quá hen. Chiện như vậy mà ông cũng nhìn ra. Hay thiệt.

Dì Tư hối,

— Rồi, rồi còn đoạn Phúc Âm của Luca thì sao?

Thấy vợ nhiệt tình, ông Tư cũng trở nên hào hứng,

— Thì bà đọc cái đoạn Luca 8:43 mà coi, bà sẽ kiếm thấy cái mật mã “Da Vinci” chỉ cho bà biết cái tên của người danh y mà hai vợ chồng mình đang đi tìm kiếm liền.

Dì Tư hồi hộp, cúi xuống đọc Luca 8:43 một lần nữa,

— “Có một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, không ai có thể chữa được”.

Dì Tư dừng lại, thở hắt ra một hơi dài, hai tay ôm ngực,

— Thôi! Tui hiểu rồi. Ông danh y này chính là Luca, phải không ông?

Ông Tư mở miệng cười thật tươi,

— Khoan! Khoan! Trước khi trả lời, tôi muốn bà phải nói cho tôi biết, tại sao bà đọc được cái mật mã “Da Vinci” cài ở trong đoạn Luca 8:43? Bà mà nói đúng thì tôi sẽ, tôi sẽ…

Ông Tư nhìn quanh, dáng vẻ tìm kiếm. Dường như hứng chí quá, ông bắt đầu nói tàm xàm,

— Tôi sẽ hun bà một cái…

Dì Tư cự chồng cấp kỳ,

— Ông! Già rồi mà còn mắc dịch!

Ông Tư cười toét miệng,

— Bà thông cảm. Tại tôi thấy bà thông minh thiệt tình. Nói qua nói lại có mấy câu mà bà kiếm ra được cái mật mã “Da Vinci” trong Luca 8:43 liền. Thôi, được rồi! Không cho tôi hun, thì bà nói chi tôi cũng sẽ làm cho bà.

Dì Tư e thẹn, cự nự chồng,

— Ông làm như tui là dân thất học không bằng. Tui chữ nghĩa mặc dù là không rổn rảng rộn ràng như ông, nhưng cũng đâu phải dân ngu khu đen, nhìn chữ mà tuồng như đang nhìn đám rừng.

Thấy dì Tư có vẻ bắt đầu lạc đề, lảng sang chuyện khác, ông Tư nhắc nhở,

— Bà có vẻ lạc đường Mùa Chay rồi đó nghen. Thôi, bây giờ bà nói cho tôi biết đi. Dựa vào đâu mà bà khám phá ra cái mật mã “Da Vinci” cài ở trong Luca 8:43?

Dì Tư giải thích,

— Là như thế này. Thánh Luca khi đọc tới câu Máccô 5:25-26, “Có người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, mà [bệnh tình] lại còn thêm nặng là khác”, có thể ông ta động lòng, khó chịu, bởi vì câu văn Mc 5:25-26 nói đụng chạm tới nghề nghiệp của thánh Luca.

Ông Tư hỏi lại liền cấp kỳ,

— Bà nói nghề nghiệp đây là nghề nghiệp chi?

Dì Tư chậm rãi trả lời,

— Thì còn nghề nghiệp chi ngoài nghề bác sĩ. Đúng không? Cho nên ông ta mới sửa lại câu Máccô 5:25-26 thành câu Luca 8:43, “Có một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, không ai có thể chữa được”; bởi vì thánh Luca nghĩ trong đầu, “Mèng đéc ơi, bác sĩ thì cũng chỉ là người mà thôi. Đâu phải bệnh nào tụi tui cũng chữa được”.

Ông Tư gật đầu,

— Đó! Vậy là bà đã biết cái mật mã “Da Vinci” mà thánh sử Luca vô tình cài ở trong câu 8:43 rồi đó. Qua cái mật mã “Da Vinci” này, độc giả Kinh Thánh mới biết thánh Luca chính là một ông bác sĩ. Bà mà gặp ông bác sĩ thánh sử Luca, biết đâu ổng bốc cho bà mấy thang thuốc, sắc lên uống mấy cữ là bệnh phong thấp của bà biến mất tiêu.

Dì Tư tấm tắc khen chồng,

— Ông cũng hay quá. Ở đâu mà ông học được mấy cái vụ Mật Mã “Da Vinci” này vậy?

Ông Tư vuốt râu,

— Bà ơi, ông bà mình nói, “Vô tri bất mộ,” không biết thì không yêu. Mình là người Công Giáo, nhưng mình lại không hiểu nhiều về Lời Chúa thì làm sao mà mình cảm nghiệm được về Chúa, để mà yêu Chúa nhiều hơn, nhiều hơn nữa... Mấy cái vụ mật mã “Da Vinci” này là do tôi đọc ở trong sách Thần Học Nhập Môn đó, rồi lại còn vọc ở trên máy computer tìm kiếm những trang Sống Lời Chúa đọc thêm để mà hiểu thấu đáo Lời Chúa đó mà. Bởi tui chịu đọc, chịu tìm hiểu về Lời Chúa, cho nên khi tôi đọc cuốn truyện tiểu thuyết The Da Vinci Code là tui biết liền cái ông Dan Brown này đang nói nhảm. Tôi nghĩ nếu mà người tín hữu chịu khó học hỏi, tìm hiểu về Kinh Thánh và Lời Chúa cho tỏ tường mạch lạc, có tới cỡ một triệu người nói nhảm để kiếm tiền như ông Dan Brown mà xuất hiện trên trái đất thì cũng chẳng có người Công Giáo nào thèm để ý tới lời nói nhảm của họ.

Dì Tư cười,

— Ông thiệt là người chu đáo. Ông nói cũng giống y như cha Linh Hướng của Hội Legio, Ngài cứ hay nói, “‘Lời Chúa là ngọn đèn soi đường cho con bước, là ánh sáng chỉ đường cho con đi’ (Thánh Vịnh 119:105). Không hiểu biết về Lời Chúa, không đọc thư tình của Chúa gửi qua những trang Kinh Thánh, hèn chi người ta sợ Chúa nhiều hơn là người ta yêu Chúa. Cứ làm như Chúa chỉ là cầm roi đứng rình rình ngay cửa. Ai mà không làm theo Lời Chúa, là Chúa buông roi oánh thẳng tay!”.

Dì Tư nhìn chồng,

— Có cái này tui muốn nói, mà tại ông bày ra trước, cho nên tôi mới nói vuốt đuôi theo. Những lúc tui thấy ông vọc computer, với máy vi tính ở trong phòng, lắm lúc tôi lại nghĩ bậy, “Coi chừng cái ông này, già rồi mà còn sanh tật”.

Ông Tư càm ràm vợ,

— Bà! Toàn là nghĩ ngợi ở đâu không à!

Lạy Chúa, vào những đêm tối trời, xin Lời Chúa trở nên đèn đường soi sáng để chân con không vấp ngã té đau. Lạy Chúa, vào những lúc con hoang mang với niềm tin, xin Lời Chúa trở nên ngọn hải đăng soi sáng hướng dẫn con tàu đức tin của con vượt qua những ngọn sóng ba đào, lướt êm vào bến bờ yêu thương của lòng Chúa. Lạy Chúa, đường đời trăm ngàn lối, lòng người trăm vạn nẻo, vào những lúc con đang đứng giữa ngã ba đường, mịt mù với tương lai, xin Lời Chúa làm đèn trời soi đường dẫn lối con đi.

www.nguyentrungtay.com