Niềm tin Việt Nam: Thay đổi mùa Chay

Niềm tin Việt Nam minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống niềm tin của người Việt Nam, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm tin Việt Nam, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.

Trời tháng Ba, Mùa Chay, tuyết đổ trắng xóa bên khung cửa. Trong căn nhà nho nhỏ, hai mẹ con bà Miêng ngồi bên ánh đèn tâm sự.

— Con nhớ lúc mới tới Mỹ, con buồn thối ruột luôn. Mới tới Mỹ được có một tuần à, vậy mà con với anh Hai đã phải đón xe bus tới trường huấn nghệ. Dân hai lúa, mới lên thành phố, con với anh Hai đâu có biết tiếng Anh tiếng u chi đâu, ngoại trừ mấy câu chào vớ vẩn, “Hello! How are you?”. Con nhớ lần đầu tiên con với anh Hai đón xe bus tới trường huấn nghệ, ông tài xế nói hai đứa bỏ tiền vào cái thùng sắt. Có thế thôi mà hai đứa cứ đứng đực cái mặt ra. Túng quá anh Hai móc đại ra tờ giấy 10 đô la đưa cho ông tài xế. Con thì mặt tái xanh, móc mãi mới kiếm ra tờ giấy ghi địa chỉ trường huấn nghệ đưa cho bác tài. Thấy hai đứa lúng ta lúng túng, bác tài biết đụng phải dân hai lúa rồi, cho nên ông ấy không nói gì nữa. Xe bus chạy được một hồi, rồi dừng lại. Bác tài tay chỉ vào tòa nhà sau lùm cây thông, miệng nói lớn mấy câu… Thấy mặt hai anh em vẫn còn hai lúa quá sức, ông ấy viết xuống tờ giấy mấy chữ, “Trường Huấn nghệ đây nè”…

— Vất vả quá hả…

— Mới tới Mỹ mà mẹ. Con nhớ hồi mới tới, phần lạ nhà, phần không biết nói tiếng Anh, không bạn bè, con rầu muốn chết. Tối tối cứ trằn trọc trên giường ngủ không được. Mùa đông Chicago, đêm ngủ nhìn qua khung cửa sổ, thấy trời tuyết đổ trắng xóa y như bây giờ nè, con buồn muốn khóc, rồi khóc lúc nào không hay. Thật tình lúc đó con chỉ muốn quay về trại tỵ nạn. Liếc qua bên giường anh Hai, con thấy anh ấy cũng đang lục đục lăn qua lăn lại trên giường cả đêm. Chắc cũng khóc như ai…

— Thằng Hai nó lì đòn lắm, giống y như bố con, cả đời chẳng biết khóc là chi. Mày giống tính mẹ, dễ xúc động.

— Mẹ nói!? Đầu năm 80, lúc tụi con mới tới, bên đây đâu có cộng đồng người Việt đông như bây giờ. Uptown Chicago khi đó vắng hoe người Việt, nhìn quanh, toàn người Mỹ, nhìn về biển Đông, toàn là chuyện hải tặc hãm hiếp giết người… Rồi trời mùa Đông tuyết rơi ngập mái nhà, làm gì tối ngủ không khóc.

Bà Miêng thở dài,

— Thiệt là một thời sao mà cực khổ! Ông bà mình nói một lần dọn nhà bằng ba lần cháy nhà. Các cụ nói đúng ghê, bởi vì không dễ gì mà sống với những cái thay đổi. Lúc lên phi cơ bay qua Mỹ, mẹ hăm hở bước lên cầu thang. Nhưng qua được tới bên đây rồi, tao lại nhớ nhà chỉ muốn quay về Việt Nam. Cho nên tối tối, mẹ nằm trong phòng khóc gần chết. Hai mẹ con mình thiệt là giống nhau.

Bà Miêng chép miệng,

— Tao nhớ hôm thứ Tư Lễ Tro đầu Mùa Chay. Đang bình thường ngày nào cũng ăn uống ba bữa ngon lành. Tự nhiên thứ Tư Lễ Tro, chỉ được ăn hai bữa, rồi nguyên ngày không được ăn vặt. Ngày thứ Tư hôm đó không biết bao nhiêu lần mẹ bị cám dỗ. Mọi bữa cứ kẹo chuối, bánh trái, ô mai để đầy trong ngăn bàn mà có thèm ăn đâu. Tới bữa ăn chay, tự nhiên đổ chứng thèm đồ chua ưa đồ ngọt. Nhưng nhớ là thứ Tư ăn chay kiêng thịt, tao khóa chặt lại cái ngăn bàn cho chắc ăn. Tới giờ nghỉ giải lao, có người đưa cho mẹ cái kẹo. Tao tỉnh bơ bóc vỏ đưa vào miệng. Thấy mẹ lãng trí, dì Minh hét tướng lên, “Má nội ơi! Hôm nay ăn chay!”. Đấy, mày thấy chưa, đó là chỉ mới có thay đổi trong vòng một ngày thôi đó nhé!

— Mẹ nói con mới nhớ. Hôm thứ Tư Lễ Tro vừa rồi con cũng bị cám dỗ te tua. Ngồi làm trong hãng mà đầu óc cứ nghĩ tới French fries chấm với ketchup…

Bà Miên nhận xét,

— Mẹ thấy không dễ mà thay đổi con đường mình đang quen đi. Con nghĩ thử coi đang ăn cơm chan nước mắm gần sáu chục năm nay, giờ tự nhiên bắt tao ăn hambuger chấm với ketchup, ai ăn cho nổi!?

Bà Miêng tâm sự,

— Mẹ nhớ có mấy lần trong giờ ăn trưa, đang ngồi ăn chung một nhóm với nhau, mẹ đã mở miệng ra mấy lần tính nói, nhưng lại kịp thời ngậm miệng lại. Rồi lại mở miệng ra tính nói, rồi lại ngậm miệng lại kịp thời. Bà bạn ngồi bên thắc mắc, “Ủa, chị sao vậy? Bộ trúng gió hả?”.

Con cũng ngạc nhiên,

— Sao kỳ vậy hả mẹ?

Bà Miêng hít sâu vào trong buồng ngực, nói nho nhỏ lại,

— Tao ghét ông Năm xếp cai ở trong hãng. Thằng cha này dê tàn canh. Thấy đàn bà con gái đi ngang qua, mắt cứ chớp chớp đảo lia lịa. Có mấy lần thằng cha đi ngang qua chỗ mẹ, ông cứ bang bang bước tới hỏi han đủ điều. Nào là, “Người đẹp mới vô hãng hả, có cần giúp đỡ hay không? Cần thì hú tui một tiếng, tui te te chạy qua phụ cho một tay. Ở trong đây, họ khó lắm đó nghen”. Bởi Cai Năm dê lộ đạo như vậy, cho nên vào giờ ăn trưa, tụi mẹ hay lôi ông ấy ra lấy phi tiêu phóng vào người. Nhưng Mùa Chay năm nay, mẹ hứa với Chúa mẹ sẽ không nói những lời làm mất danh dự người khác, dù người đó đúng hay sai.

Bà Miêng nhận xét,

— Mẹ thấy thay đổi là một điều dễ nói, nhưng khó thực hiện. Gần một tuần nay, tới giờ ăn trưa, bởi vì nhớ tới lời hứa với Chúa, tự nhiên mẹ giống y như con cá mắc cạn trên bờ, mở miệng ra rồi lại đóng lại, đóng lại rồi lại mở ra. Cứ thế, liên tục suốt giờ ăn trưa.

Bà Miêng chép miệng,

— Ông bà mình có nói, “Ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Mẹ phục những người dân thành Ninivê sát đất. Tiên tri Giôna mới đi được một phần ba chiều dài của thành thông báo tin dữ, thế mà mọi người trong thành từ vua quan cho tới dân chúng đã thay đổi, họ ăn chay đền tội hãm mình cho những lỗi lầm của mình.

Lời Chúa

1Lời Chúa phán với ông Giôna lần thứ hai: 2 “Hãy đứng dậy, đi đến Ninivê, thành phố lớn, và hô cho dân thành biết lời tuyên cáo Ta sẽ truyền cho ngươi.” 3 Ông Giôna đứng dậy và đi Ninivê, như lời Ðức Chúa phán. Ninivê là một thành phố cực kỳ rộng lớn, đi ngang qua phải mất ba ngày đường. 4 Ông Giôna bắt đầu vào thành, đi một ngày đường và công bố: “Còn bốn mươi ngày nữa, Ninivê sẽ bị phá đổ.” 5 Dân Ninivê tin vào Thiên Chúa, họ công bố lệnh ăn chay và mặc áo vải thô, từ người lớn đến trẻ nhỏ. 6 Tin báo đến cho vua Ninivê; vua rời khỏi ngai, cởi áo choàng, khoác áo vải thô, và ngồi trên tro. 7 Vua cho rao tại Ninivê: “Do sắc chỉ của đức vua và các quan đại thần, người và súc vật, bò bê và chiên dê không được nếm bất cứ cái gì, không được ăn cỏ, không được uống nước. 8 Người và súc vật phải khoác áo vải thô và hết sức kêu cầu Thiên Chúa. Mỗi người phải trở lại, bỏ đường gian ác và những hành vi bạo lực của mình. 9 Biết đâu Thiên Chúa chẳng nghĩ lại, chẳng bỏ ý định giáng phạt, và nguôi cơn thịnh nộ, khiến chúng ta khỏi phải chết.” 10 Thiên Chúa thấy việc họ làm, thấy họ bỏ đường gian ác mà trở lại, Người hối tiếc về tai hoạ Người đã tuyên bố sẽ giáng trên họ, Người đã không giáng xuống nữa (Jonah 3:1-10).

Lời Nguyện

Lạy Chúa, trong Mùa Chay thánh, xin ban thêm ơn trời để chúng con can đảm thay đổi những thói hư tật xấu của chúng con.

Trích trong CD Niềm tin Việt Nam: Chú bé vô danh www.nguyentrungtay.com