Những kẻ đang giơ chân đạp lên sự thật và công lý
Những ngày này ở Hà Nội, tôi lại được chứng kiến những gì đã xảy đối với Giáo hội Công giáo vào giai đoạn tiên khởi: Những cuộc bách hại và thảm sát dã man các người tin vào Chúa Giêsu phục sinh. Vậy những kẻ nào đang giơ chân đạp vào Hội Thánh Chúa Kito thời đại này? Thưa đó là cán bộ và cảnh sát phường Đống Đa của Thủ đô Hà Nội. Có lẽ nhiều người lại không tin có kẻ dại dột như vậy, nhưng sự thật là như vậy.
Trước hết, Cán bộ phường Đống Đa đã đạp vào những quyền tối thiểu của con người: quyền tự do tôn giáo, tự do cầu nguyện. Những quyền này được minh định rõ ràng trong hiến chương liên hợp quốc, và chính nhà nước cộng sản Việt Nam đã chấp bút kí. Hành động không tôn trọng tài sản đất đai của giáo xứ Thái Hà là chứng cứ không thể che dấu. Chính vì không thể nuốt trôi được miếng đất, Phường Đống Đa thay vì bán chác miếng đất lại đổi sang xây dựng công trình công cộng. Rõ ràng đây là cách đánh lận con đen và lừa mị lương tâm của người dân.
Cán bộ phường Đống Đa đã đạp vào khát vọng phục vụ xã hội của các tu sĩ dòng Chúa Cứu Thế. Dòng Chúa Cứu thế tại Thái Hà vẫn được biết đến như một trung tâm sinh hoạt tôn giáo, một trung tâm trợ giúp tâm linh và tinh thần cho giới trẻ, nhất là giới sinh viên. Thế nhưng biết bao nhiêu những dự án tốt đẹp của các tu sĩ đã bị hạn chế vì không có không gian hoạt động, và vì phần lớn đất đai của nhà dòng đã bị chiếm dụng. Đi xa hơn nữa, phường Đống Đa còn hiên ngang khởi tố linh mục Vũ Khởi Phụng vì dám nói lên sự thật. Sống trong xã hội mà nền đạo đức và những truyền thống tốt đẹp đã bị thoái hóa bởi chủ nghĩa duy vật, các tu sỹ không thể khoanh tay nhìn đồng bào mình trượt dài xuống hố sâu. Tình yêu mến và hăng say phục vụ đã thôi thúc các tu sĩ bất chấp đe dọa đê hèn cất lên tiếng nói của lương tri báo động sự thiếu vắng công bằng trong xã hội.
Giơ chân đạp vào khát vọng phục vụ của các tu sĩ Dòng Chúa cứu thế, cũng có nghĩa là phường Đống Đa dơ chân đạp vào giáo dân Giáo xứ Thái Hà, đạp vào những thanh thiếu niên, và giới sinh viên đang sinh hoạt và hưởng lợi từ cộng đoàn Chúa cứu thế này. Sau một thời gian dài bài bác tôn giáo, cho tôn giáo là thuốc phiện, thì đến nay chính quyền cộng sản đã phải thú nhận tôn giáo là một thực tại cơ bản của xã hội con người, vì con người là một thực thể của tôn giáo. Chính quyền đã thấy, càng đàn áp thì tôn giáo càng phát triển mạnh mẽ, nhất là trong xã hội Việt Nam, một xã hội mà văn hóa truyền thống mang đậm nét tâm linh. Thực trạng xuống cấp đạo đức và mất gốc truyền thống của xã hội là một bằng chứng của sự dẫm đạp lên các tôn giáo của chính quyền cộng sản trong quá khứ. Tiếc thay, ngày nay mặc dù đã nhận ra sai lầm, chính quyền phường Đống Đa vẫn tiếp tục lún sâu vào vết xe đổ: giơ chân đạp người dân.
Giơ chân đạp vào người dân giáo xứ Thái Hà cũng đồng nghĩa giơ chân đạp vào Giáo hội công giáo. Giáo hội công giáo đại diện cho tiếng nói của lương tri nhân loại, là giáo hội của những người nghèo khổ, những người bị áp bức, bóc lột, và các tu sĩ là những ngôn sứ của Giáo hội. Đối chọi với phương pháp đối thoại bất bạo động của Giáo hội, cán bộ phường Đống Đa lại dùng bạo lực như những kẻ du côn du đãng. Đối chọi với những giáo dân bình thản và cầu nguyện, chính quyền phường Đống Đa lại dùng cả một thế lực báo chí hùng hậu để xuyên tạc và bóp méo sự thật, như những kẻ chửi thuê chuyên nghiệp. Nên nhớ rằng truyền thông của nhà nước bây giờ đâu còn chữ tín, người dân bây giờ tin vào những blogs và truyền thông ngoại biên hơn là những từ ngữ xáo rỗng của đám bồi bút. Hậu quả là truyền thông nhà nước càng ngày càng rơi vào khủng hoảng thiếu lòng tin, một hậu quả tất yếu cho những kẻ giơ chân đạp đinh nhọn công luận. Lịch sử của Giáo hội của Thiên Chúa cũng đã chứng minh, càng bị bách hại Giáo hội lại càng phát triển mạnh mẽ hơn. Sự trở lại kinh ngạc của tôn giáo trong lòng xã hội Việt Nam phản ánh điều này, sở dĩ như vậy vì con người tìm tới tôn giáo để thỏa mãn những khát vọng làm người đúng nghĩa của mình. Không đâu mà nhân phẩm của con người lại bị chà đạp như ở Việt Nam, và để bù đắp họ đã trở về với tôn giáo.
Dùng công cụ báo chí theo cách đó, chính quyền phường Đống Đa đã đạp vào sự thật. Sự thật ở đây chính là tính chính danh sở hữu của Dòng Chúa cứu thế trên khu đất. Nhà dòng có đầy dủ giấy tờ sở hữu, cũng như được hậu thuẫn bởi giáo luật của Giáo hội công giáo để xác định chủ quyền khu đất, vậy mà sự thật này bị đạp đổ, bởi một số cán bộ mù quáng, cố chấp.
Đạp lên sự thật chính là đạp lên công lý. Quả thực phường Đống Đa đã khiêu khích công lý khi đã khởi tố những linh mục và giáo dân đấu tranh bất bạo động vì quyền lợi của họ. Phải chăng phường Đống Đa tin rằng bộ máy tòa án của Đảng Cộng sản sẽ tiếp tay họ để bẻ cong sự thật? Nếu nghĩ như vậy thì hậu quả thật khôn lường cho hệ thống pháp lý vốn đã bạc nhược lại ngày càng mất uy tín trong công luận, tiền đề cho một sự sụp đổ rộng lớn hệ thống tòa án tại Việt Nam là thấy rõ.
Đạp lên công lý và sự thật, cán bộ phường Đống Đa cũng đạp lên xu hướng phát triển đang bắt đầu theo theo chiều hướng tích cực của xã hội Việt Nam. Sau bao nhiêu năm trì trệ rồi lần mò tìm lối đi cho riêng mình, đến nay xã hội Việt Nam đã bắt đầu xuất hiện những nhân tố tích cực thúc đẩy xã hội dân sự phát triển. Chính quyền đang nỗ lực cải cách bộ máy tham nhũng cồng kềnh, hệ thống tòa án đang vật lộn để cải cách tư pháp, những “chiếc đinh” dân chủ đã bắt đầu nhú, và người dân vừa hồi sinh những hi vọng được sống đầy đủ những phẩm giá của một con người với các quyền lợi cơ bản được tôn trọng. Nhưng phường Đống Đa đang đạp lên tất cả những mặt tích cực vừa mới nhen dậy trong xã hội Việt Nam, và đạp lên chiếc đinh dân chủ. Đừng nói quan điểm dân chủ Việt Nam khác quan điểm dân chủ Hoa Kì, đã là con người ai cũng như nhau, tự do và dân chủ chân thực là những giá trị không đổi ngang qua các biên giới. Sân chơi toàn cầu hóa không phải là sân chơi con nít cho các nhà lãnh đạo Việt Nam. Các nhà chính trị gia Việt Nam không thể mãi ngây ngô cho rằng mình có thể gia nhập sân chơi này mà không cho người dân cùng chơi.
Đúng là dại dột đưa chân đạp đinh nhọn, vậy mà phường Đống Đa đang đạp lên đinh nhọn. Dẫu có đi giầy sắt cũng không đạp nổi mũi nhọn dân chủ. Và dẫu có dùng bạo quyền cũng không che dấu được sự thật. Đừng lấy chân đạp mũi nhọn và cũng đừng lấy tay che mặt trời.
Những ngày này ở Hà Nội, tôi lại được chứng kiến những gì đã xảy đối với Giáo hội Công giáo vào giai đoạn tiên khởi: Những cuộc bách hại và thảm sát dã man các người tin vào Chúa Giêsu phục sinh. Vậy những kẻ nào đang giơ chân đạp vào Hội Thánh Chúa Kito thời đại này? Thưa đó là cán bộ và cảnh sát phường Đống Đa của Thủ đô Hà Nội. Có lẽ nhiều người lại không tin có kẻ dại dột như vậy, nhưng sự thật là như vậy.
Trước hết, Cán bộ phường Đống Đa đã đạp vào những quyền tối thiểu của con người: quyền tự do tôn giáo, tự do cầu nguyện. Những quyền này được minh định rõ ràng trong hiến chương liên hợp quốc, và chính nhà nước cộng sản Việt Nam đã chấp bút kí. Hành động không tôn trọng tài sản đất đai của giáo xứ Thái Hà là chứng cứ không thể che dấu. Chính vì không thể nuốt trôi được miếng đất, Phường Đống Đa thay vì bán chác miếng đất lại đổi sang xây dựng công trình công cộng. Rõ ràng đây là cách đánh lận con đen và lừa mị lương tâm của người dân.
Cán bộ phường Đống Đa đã đạp vào khát vọng phục vụ xã hội của các tu sĩ dòng Chúa Cứu Thế. Dòng Chúa Cứu thế tại Thái Hà vẫn được biết đến như một trung tâm sinh hoạt tôn giáo, một trung tâm trợ giúp tâm linh và tinh thần cho giới trẻ, nhất là giới sinh viên. Thế nhưng biết bao nhiêu những dự án tốt đẹp của các tu sĩ đã bị hạn chế vì không có không gian hoạt động, và vì phần lớn đất đai của nhà dòng đã bị chiếm dụng. Đi xa hơn nữa, phường Đống Đa còn hiên ngang khởi tố linh mục Vũ Khởi Phụng vì dám nói lên sự thật. Sống trong xã hội mà nền đạo đức và những truyền thống tốt đẹp đã bị thoái hóa bởi chủ nghĩa duy vật, các tu sỹ không thể khoanh tay nhìn đồng bào mình trượt dài xuống hố sâu. Tình yêu mến và hăng say phục vụ đã thôi thúc các tu sĩ bất chấp đe dọa đê hèn cất lên tiếng nói của lương tri báo động sự thiếu vắng công bằng trong xã hội.
Giơ chân đạp vào khát vọng phục vụ của các tu sĩ Dòng Chúa cứu thế, cũng có nghĩa là phường Đống Đa dơ chân đạp vào giáo dân Giáo xứ Thái Hà, đạp vào những thanh thiếu niên, và giới sinh viên đang sinh hoạt và hưởng lợi từ cộng đoàn Chúa cứu thế này. Sau một thời gian dài bài bác tôn giáo, cho tôn giáo là thuốc phiện, thì đến nay chính quyền cộng sản đã phải thú nhận tôn giáo là một thực tại cơ bản của xã hội con người, vì con người là một thực thể của tôn giáo. Chính quyền đã thấy, càng đàn áp thì tôn giáo càng phát triển mạnh mẽ, nhất là trong xã hội Việt Nam, một xã hội mà văn hóa truyền thống mang đậm nét tâm linh. Thực trạng xuống cấp đạo đức và mất gốc truyền thống của xã hội là một bằng chứng của sự dẫm đạp lên các tôn giáo của chính quyền cộng sản trong quá khứ. Tiếc thay, ngày nay mặc dù đã nhận ra sai lầm, chính quyền phường Đống Đa vẫn tiếp tục lún sâu vào vết xe đổ: giơ chân đạp người dân.
Giơ chân đạp vào người dân giáo xứ Thái Hà cũng đồng nghĩa giơ chân đạp vào Giáo hội công giáo. Giáo hội công giáo đại diện cho tiếng nói của lương tri nhân loại, là giáo hội của những người nghèo khổ, những người bị áp bức, bóc lột, và các tu sĩ là những ngôn sứ của Giáo hội. Đối chọi với phương pháp đối thoại bất bạo động của Giáo hội, cán bộ phường Đống Đa lại dùng bạo lực như những kẻ du côn du đãng. Đối chọi với những giáo dân bình thản và cầu nguyện, chính quyền phường Đống Đa lại dùng cả một thế lực báo chí hùng hậu để xuyên tạc và bóp méo sự thật, như những kẻ chửi thuê chuyên nghiệp. Nên nhớ rằng truyền thông của nhà nước bây giờ đâu còn chữ tín, người dân bây giờ tin vào những blogs và truyền thông ngoại biên hơn là những từ ngữ xáo rỗng của đám bồi bút. Hậu quả là truyền thông nhà nước càng ngày càng rơi vào khủng hoảng thiếu lòng tin, một hậu quả tất yếu cho những kẻ giơ chân đạp đinh nhọn công luận. Lịch sử của Giáo hội của Thiên Chúa cũng đã chứng minh, càng bị bách hại Giáo hội lại càng phát triển mạnh mẽ hơn. Sự trở lại kinh ngạc của tôn giáo trong lòng xã hội Việt Nam phản ánh điều này, sở dĩ như vậy vì con người tìm tới tôn giáo để thỏa mãn những khát vọng làm người đúng nghĩa của mình. Không đâu mà nhân phẩm của con người lại bị chà đạp như ở Việt Nam, và để bù đắp họ đã trở về với tôn giáo.
Dùng công cụ báo chí theo cách đó, chính quyền phường Đống Đa đã đạp vào sự thật. Sự thật ở đây chính là tính chính danh sở hữu của Dòng Chúa cứu thế trên khu đất. Nhà dòng có đầy dủ giấy tờ sở hữu, cũng như được hậu thuẫn bởi giáo luật của Giáo hội công giáo để xác định chủ quyền khu đất, vậy mà sự thật này bị đạp đổ, bởi một số cán bộ mù quáng, cố chấp.
Đạp lên sự thật chính là đạp lên công lý. Quả thực phường Đống Đa đã khiêu khích công lý khi đã khởi tố những linh mục và giáo dân đấu tranh bất bạo động vì quyền lợi của họ. Phải chăng phường Đống Đa tin rằng bộ máy tòa án của Đảng Cộng sản sẽ tiếp tay họ để bẻ cong sự thật? Nếu nghĩ như vậy thì hậu quả thật khôn lường cho hệ thống pháp lý vốn đã bạc nhược lại ngày càng mất uy tín trong công luận, tiền đề cho một sự sụp đổ rộng lớn hệ thống tòa án tại Việt Nam là thấy rõ.
Đạp lên công lý và sự thật, cán bộ phường Đống Đa cũng đạp lên xu hướng phát triển đang bắt đầu theo theo chiều hướng tích cực của xã hội Việt Nam. Sau bao nhiêu năm trì trệ rồi lần mò tìm lối đi cho riêng mình, đến nay xã hội Việt Nam đã bắt đầu xuất hiện những nhân tố tích cực thúc đẩy xã hội dân sự phát triển. Chính quyền đang nỗ lực cải cách bộ máy tham nhũng cồng kềnh, hệ thống tòa án đang vật lộn để cải cách tư pháp, những “chiếc đinh” dân chủ đã bắt đầu nhú, và người dân vừa hồi sinh những hi vọng được sống đầy đủ những phẩm giá của một con người với các quyền lợi cơ bản được tôn trọng. Nhưng phường Đống Đa đang đạp lên tất cả những mặt tích cực vừa mới nhen dậy trong xã hội Việt Nam, và đạp lên chiếc đinh dân chủ. Đừng nói quan điểm dân chủ Việt Nam khác quan điểm dân chủ Hoa Kì, đã là con người ai cũng như nhau, tự do và dân chủ chân thực là những giá trị không đổi ngang qua các biên giới. Sân chơi toàn cầu hóa không phải là sân chơi con nít cho các nhà lãnh đạo Việt Nam. Các nhà chính trị gia Việt Nam không thể mãi ngây ngô cho rằng mình có thể gia nhập sân chơi này mà không cho người dân cùng chơi.
Đúng là dại dột đưa chân đạp đinh nhọn, vậy mà phường Đống Đa đang đạp lên đinh nhọn. Dẫu có đi giầy sắt cũng không đạp nổi mũi nhọn dân chủ. Và dẫu có dùng bạo quyền cũng không che dấu được sự thật. Đừng lấy chân đạp mũi nhọn và cũng đừng lấy tay che mặt trời.