Tâm tình của một con chiên lạc

Lạy Chúa, Con thật cảm thấy hổ thẹn vì con đã sống ích kỷ, theo những hư danh phù phiếm.

Đây là lần thứ mấy con không nhớ nữa, con đã khóc thật nhiều. Con nhớ lần đầu tiên con khóc khi thấy hình ảnh người ta bịt miệng một linh mục trong phiên tòa. Còn đây nhìn những cụ già, những người đàn bà nghèo khổ mà qua đó là hình ảnh của cha mẹ và anh em con. Họ phải bươn chải cho cuộc sống, họ chấp nhận cuộc sống đầy gian lao vất vả nhưng tâm hồn thật bình yên và tin yêu.

Còn con, con đang sống trong sung túc, trong danh vọng và địa vị liệu con có được bình yên như những giáo hữu đang cầu nguyện đó không?

Đã bao nhiêu năm qua, con nghĩ rằng trước khi mình là người Kitô hữu thì mình là người Việt Nam. Vậy thì con nghĩ con phải có bổn phận đối với đất nước là đóng góp một phần sức lực của mình để xây dựng đất nước. Và có lẽ con chu toàn việc đời hơn việc đạo.

Con nghĩ rằng con phải làm như vậy để tạo sự thông hiểu giữa người Công giáo và cộng đồng dân Việt trên tinh thần đoàn kết đồng bào, cùng một tiếng nói cùng một màu da. Con đã tự an ủi, đã phải chịu nhiều cay đắng mà có lẽ ai là người Công giáo sống trên đất nước này mới tự trải nghiệm được: những điều mà không bao giờ tìm thấy trong văn bản, trong nghị định.

Con đã sống đầy đủ vật chất khi cha mẹ anh em con phải sống nghèo hèn tủi nhục. Con đã sống vì những hư danh phù phiếm như thế đó. Đến hôm nay, con càng được dịp để trải nghiệm thế nào là sự lừa mị, thế nào là sự thủ đoạn.

Nhiều người cho rằng tôn giáo là mê tín là thuốc phiện. Và như một tông đồ xưa kia đã nói: "Chừng nào tôi được xỏ ngón tay vào lỗ đâm ở cạnh sườn ngài tôi mới tin " Con cũng đã như vậy, đối với con chỉ nghĩ đến chứng lý khoa học. Và rồi con đã được chiêm nghiệm trong một ơn lạ và con tin. Nhưng điều này con biết nếu nói ra thì sẽ có nhiều người không tin, có thể họ sẽ nói con đặt điều dối trá.

Tuy con đã được Mẹ thương như vậy, nhưng con thật sự vẫn là người vô ơn. Con đã quên đi những ân sủng được ban! Con lại bị cuốn hút theo dòng đời, con sợ hãi, con mặc cảm, con còn mãi mê theo danh vọng, còn phấn đấu cho kịp người đời. Mà thực ra những chức danh đó không phải khi nào và ở đâu cũng được đánh giá nghiêm túc và tôn trọng sự thực. Đến nỗi gần đây thôi thi Hoa hậu cũng có dối gian !!! Vậy mà con lại bị cuốn hút vào những mê hoặc đó.

Lạy Chúa, qua những đêm vừa qua, sự kiện Thái hà, sự kiện Tòa Khâm sứ đã làm con bừng tỉnh. Con thấy xấu hổ bởi nhân cách của mình. Chính những tâm hồn đơn sơ thánh thiện đó đã đánh động con. Con cảm ơn Chúa đã cho con có cơ hội nhìm lại mình. Lạy Chúa, xin hãy chỉ cho con biết việc con phải làm. Con xin vâng lời theo ý Chúa.

Và con tin rằng những lời kinh cầu nguyện của anh chị em đang từng giờ từng phút đã và đang đánh động đến những anh chiến sĩ cơ động, đến những công nhân đang thực thi theo "mệnh lệnh cần phải suy nghĩ kia". Con tin rằng mọi người ai cũng có lương tri. Và con tin ở quyền năng của Chúa.