Suy tư từ vụ Thái Hà - Toà Khâm Sứ

Là một người làm báo, hiện đang phục vụ cho cơ quan ngôn luận của nhà nước XHCN Việt Nam. Theo dõi sát sao vụ tranh chấp đất của giáo xứ Thái Hà và Toà Khâm Sứ (TH – TKS) trong thời gian qua, tôi vô cùng thất vọng trước cách hành xử của chính quyền và cơ quan ngôn luận. Vì lẽ ấy, cảm thấy đã đến lúc cần phải bày tỏ ý kiến của mình dưới khía cạnh của người làm báo, để góp phần gạn đục khơi trong sự kiện này. Như sau:

HỔ THẸN NHỮNG BỒI BÚT – BỒI HÌNH:

Người cầm bút viết báo, tiên vàn đòi hỏi phải có đức tính “trung thực”. Hơn ai hết, những đồng nghiệp báo hình ở đài truyền hình Việt Nam (VTV) và những đồng nghiệp báo viết trong nước “rất hiểu rõ” điều này. Nhất là trong thời đại dân trí vươn cao như ngày nay, khi phương tiện thông tin quá thuận lợi, dễ dàng xâm nhập đến từng ngõ ngách, từng gia đình, từng cá nhân… Thì tính “trung thực” lại càng phải được đề cao hơn nữa, bởi không thể dễ dàng lừa gạt công luận như thời bao cấp. Chỉ một cú nhấp chuột tại nhà, thì mọi diễn biến trên khắp thế giới này, người ta có thể ngay lập tức rõ tường tận dưới nhiều góc cạnh. Điều sơ đẳng ấy hà tất phải nói ra với đồng nghiệp làm gì? Đau lòng thay! Lại cần phải nói, nói nhiều hơn, nói rõ ràng nhất trong lúc này. Sở dĩ phải “ôn tập” như thế vì có những đồng nghiệp hắc lương tâm, đã bẻ cong ngòi bút, đã phỉ báng báo giới, đánh mất mình để trở thành “tay sai” hạ đẳng phục vụ cho ác tâm của một lũ người, cho bọn “cường hào ác bá” thời đại mới, những kẻ đang phá hoại đất nước, phá hoại tinh thần đại kết dân tộc “dưới lốt nhà cầm quyền”.

Ở đây, tôi muốn để cập đến hành vi xuyên tạc câu nói của TGM Ngô Quang Kiệt.

Nếu trong tay có chính nghĩa, tại sao không cho đăng “nguyên văn” bài phát biểu của TGM Kiệt hầu rộng đường dư luận? Người dân đủ trình độ hiểu biết, đủ trí óc phán đoán đúng sai trong đó, để biết nên đứng về bên nào! Ấy thế mà đồng nghiệp của tôi lại giở thủ đoạn cắt đầu, xén đuôi, biến “một đoạn thoại” thành “một câu thoại” mang ý nghĩa khác, thâm độc và nham hiểm vô cùng với cách làm này!!! Đáng hổ thẹn, hổ thẹn ngàn lần! Khi đài truyền hình trung ương, những tờ báo của một nước tự hào có bốn ngàn năm văn hiến, lại trơ trẻn vạch lưng cho thế giới thấy mình là quân “bồi bút” và “bồi hình”. Họ đang tả con voi theo cách của 5 anh mù: “rờ trúng cái đuôi, rồi kết luận con voi có khác gì cái chổi đâu!”. Ô hô! Quá khôi hài. Bản thân là một nhà báo XHCN, giờ đây chính tôi cũng cảm thấy “rất là nhục nhã khi cầm… cái thẻ nhà báo Việt Nam, vì bị đồng nghiệp làm hoen ố giá trị mất rồi” (xin đừng thiến bớt câu này của tôi nếu muốn trích).

Tôi xin kể một câu chuyện được truyền tụng trong ngành y: Ông thầy dẫn nhóm sinh viên thực tập đến giường một người bệnh. Để dạy học trò mình bài học “nhớ đời”, thầy kéo quần bệnh nhân, thọc ngón tay vào hậu môn rồi đưa lên mũi ngửi. Xong, ông yêu cầu học trò hết thảy đều làm như vậy. Ai cũng thấy ghê, nhưng chẵng lẽ thầy thị phạm cho xem mà trò lại không làm! Thế là ai cũng thọc ngón tay vào và ngửi. Đợi cho hết lượt, thầy mới hỏi: “Các anh chị nhận thấy gì?” – “Thúi lắm, ghê lắm thầy ơi!”. Nhóm sinh viên cùng rùng mình đáp lại. Thầy mỉm cười nói: “Tôi chẳng thấy thúi, chẳng thấy ghê gì cả, mặc dù tôi cũng ngửi ngón tay như các anh chị vậy! Tại sao? Vì tôi thọc ngón trỏ vào hậu môn, nhưng ngửi ngón giữa mà!”. Bấy giờ đám sinh viên mới ngẩn người ra. Thầy lại tiếp: “Các anh chị phải có mắt quan sát, phải có óc suy luận, đừng vội tin ngay, đừng hành động ngay theo những gì diễn ra trước mắt. Nhớ nhé!”. Bài học này cũng là bài học chung cho nhân dân Việt Nam trong lúc này, đừng để thông tin thủ đoạn của nhà nước đánh lừa. Kẻo không, lại như đám sinh viên “ngửi ngón tay thúi”!

MỘT NHÀ NƯỚC KHÔNG CHÂN CHÍNH:

Muốn trưng dụng hai mảnh đất TH – TKS, nhà nước phải chứng minh được những chứng từ pháp lý để người công giáo “tâm phục, khẩu phục”, tự động rút lui, thì mới đáng gọi là nhà nước chân chính. Cũng là tư cách cao cả của bậc “phụ mẫu chi dân”. Tiếc thay! Họ đã hành xử theo cách của quân đầu đường xó chợ, tự rêu rao cho thế giới biết chế độ ta “vừa ăn cướp vừa la làng” và “đã làm đĩ còn già mồm” đúng như thành ngữ Việt Nam có nói. Nhà nước đã từng răn dạy người dân: “Đất đang tranh chấp, không đối tượng nào được quyền xây dựng công trình trên đó” . Vậy mà hai miếng đất trên đang trong lúc “nước sôi lửa bỏng”, thì chính họ lại khẩn trương đêm ngày cho làm vườn hoa. Hỏi rằng ai đã đơn phương chà đạp phát luật?

Xưa nay, tất cả công trình xây dựng do nhà nước thực hiện bao giờ cũng rầm rộ hình thức, nào là lễ động thổ, nào là kêu mời báo đài đến đưa tin, nào là tiệc tùng linh đình sau đó. Lại nữa, thi công lề mề, kéo dài thời gian vốn là đặc thù cố hữu của nhà nước XHCNVN. Ngay cả những công trình quốc kế dân sinh rất bức thiết, họ cũng không hề biết “nóng đít” làm cho kịp tiến độ. Nhưng trong việc xây dựng hai vườn hoa, thì lại quá “thần tốc” và bất ngờ động thổ khi còn tăm tối, vầng thái dương chưa ló dạng chân trời. Chúng ta có câu “bóng đêm là đồng loã của cái ác” , chính quyền có nhớ không? Việc xây dựng này phải được xem là kỷ lục Việt Nam, một việc chưa có tiền lệ trước đây và có lẽ cả mai sau nữa. Một nhà nước chân chính, thực hiện một công viên ích nước lợi dân như đang rêu rao thì sợ gì mà phải lén lén, lút lút trong bóng đêm như vậy? Chẳng biết những nhà lãnh đạo TP. Hà Nội ăn phải bùa mê thuốc lú của ai, mà chỉ đạo cho bầy tôi hành động theo lối của phường trộm cắp! Cách làm này tựa hồ ngang nhiên vỗ ngực cho thiên hạ thấy “họ là kẻ chụp giật” , cố lấy cho bằng được bằng mọi giá, chẳng cần đối thoại, chẳng cần lòng dân. Rõ ràng “cướp ngày là quan” chẳng sai!

Tôi nhớ không lầm, thì ông Nguyễn Văn Thiệu, tổng thống của chế độ Việt Nam Cộng Hoà đã từng nói: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm” . Nhiều thế hệ trẻ lớn lên sau năm 1975, chưa biết thực hư của câu ấy ra sao, nay thì đã được chính nhà nước cộng sản chứng minh “hai năm rõ mười” rồi đó. Thế là qua vụ TH – TKS, nhân dân Việt Nam, loài người tiến bộ trên thế giới đã có cơ hội thấy được bộ mặt thật của đảng CSVN. Họ mới “ngộ” ra ông Thiệu nói quá đúng. Tôi đang lăm le nộp hồ sơ xin được kết nạp đảng, nhưng giờ nhất quyết dẹp phăng ý định đó, bởi không muốn đứng trong hàng ngũ những kẻ mị dân trắng trợn.

Sau cùng, xin mượn câu chuyện người Do Thái đóng đinh ông Giêsu trên đồi Gongotha để kết thúc bài viết của mình: Quần chúng khi ấy bị nhà cầm quyền xúi dại, đã kêu gào đòi giết ông Giêsu, tha cho tên trộm cắp Baraba. Và bản án đã được thi hành. Nhưng ngay sau đó, nhân loại đã hiểu ra được chân lý này: “Dù tha Baraba, thì Baraba vẫn là tên trộm cắp. Dù đóng đinh Giêsu, thì Giêsu vẫn là Thiên Chúa”. Thế đấy! Chính nghĩa là sự bất diệt. Sự kiện TH – TKS rồi đây sẽ được xem là một vết nhơ trong Việt sử, nhưng lại là sự vinh quang trong giáo sử Việt Nam. Người công giáo hãy tin vào điều ấy.

Hà Nội, ngày 29/9/2008