Thư độc giả: Chỉ có tình yêu chân thành mới có sức biến đổi
Kính Qúy vị trong ban điều hành VietCatholic và qúi vị độc giả:
Cháu xin cảm ơn cho những hi sinh và dấn thân của Qúy Cha và các cộng tác viên (ở nước ngoài cũng như trong nước) để tạo nên một cách nhìn sát thực tế, sát sự thật và cách nhìn của Kitô hữu trong những biến chuyển tại Thái hà và Tòa Khâm sứ trong tháng qua.
Cháu quan sát thấy có một sự tiến triển to lớn cho người Việt Công giáo trong những tháng ngày nặng nề và căng thẳng qua: Đó là việc sống đạo theo như Đức Giê-su; nghĩa là bất bạo động. Một bước trưởng thành niềm tin và nhân bản rất dài rất lớn - khó mà tưởng được! Tạ ơn Chúa!
Kẻ chỉ biết trả lời, phản ứng bằng bạo lực là kẻ yếu đuối và ít nhân bản (tính người) nhất!
Những gì đã và đang xảy tại Thái hà và Toà Khâm sứ làm bằng chứng rõ ràng nhất cho quả quyết này. Nền giáo dục tại và thực trạng xã hội "loạn" đầy bạo lực tại Việtnam là bằng chứng rõ ràng khác cho sự bất lực và ngõ tịt lối cùng của những kẻ chịu trách nhiệm.
Vì thế, những người gây căm hờn, thù hằn và bạo lực cần được dẫn dắt học một lối ứng xử khác: Học đối thoại. Thực tế của Thái Hà và Toà Khâm sứ cho thấy nhà cầm quyền Việt nam họ không có khả năng này!
Kêu gọi họ đối thoại, nói thật, là nói chuyện với đầu gối! Họ có được học và thực hành bao giờ đâu mà biết! Cũng giống như một con khỉ bỗng dưng bắt buộc phải nói tiếng người vậy! (Và tiếng người thì có cả hàng vạn loại!). Từ khi sinh ra cho đến nay họ chỉ học ra lệnh hay vâng lời thì bỗng dưng làm sao biết đối thoại? Chỉ biết ra lệnh và đàn áp bằng bạo lực thì làm thể nào mà có thể học lắng nghe người khác trong một sáng một chiều? Cách trả lời của người cầm quyền tại Hà nội là dùng, vu không, xuyên tạc sự thật, bạo lực, đàn áp, kết án và đe dọa, trong các buổi họp cũng như trong việc đối diện với giáo dân cầu nguyện; những sự kiện này càng làm sáng tỏ một điều: họ nói như vẹt. Lập đi lập lại "những lời đã cũ". Không ai trong những người CSVN vừa tộc tài vừa tàn bạo dám có ý riêng lời riêng!
Cái bí tắc của xã hội Việt nam hiện nay có nguyên nhân ở đây!
Dân chủ và đối thoại, sáng tạo và tự do không thể nhập cảng như một máy computer được! Chúng là kết quả của một quá trình phát triển thật dài lâu - như lịch sử của người Tây Phương cho thấy. Và với cách thế mà con người CSVN tiếp tục chối quanh, lờ đi trước sự thật và công lý thì không thể có sự đổi thay thực sự. Chỉ là những chắp vá tốn công, tốn tiền và hình thức bề ngoài giả dối.
Đàng sau đó là một cái sợ to lớn: Họ sợ phải đổi diện với thực tế mới. Họ biết rất rõ những gì sẽ đến sau đó khi họ không là kẻ ra lệnh, mà phải học đối thoại.
Cái sợ sẽ đưa và đang đưa những kẻ chỉ biết sử dụng bạo lực và thù hằn đến chỗ chết. Và họ chỉ có một con đường đó mà thôi, nếu không sám hối!
Hiện tình đang đưa đẩy những tưởng mình có quyền hành tuyệt đối và tùy nghi sử dụng miễn sao giữ được đặc quyền bất chấp người dân khốn cùng đang ca thán... Đây chính là cơn hấp hối. Và nó kéo dài cho đến khi đồng bào yêu sự thật, yêu công bằng tại quê hương và ở hải ngoại đồng lòng lên tiếng nói sự thật.
Hết sợ thì hết giả dối! Khi đó mới trở thành người biết đối thoại! Là khi hết trốn tránh sau bạo lực, mà dám nhìn thật mình và dám nhìn thẳng mặt đồng bào. Khi không cần hơi cay, đến chó nghiệp vụ, vũ khí, áo giáp che thân che mặt (không sợ thì cần những thứ đó để làm gì?)
Những tiếng nói sự thật ngày càng to, càng nhiều. Vì ngày tàn của các bạo chúa đang đến gần, cho nên họ lại càng tăng thêm thù hận, gây chia rẽ, và sử dụng bạo lực sẽ hung hãn và càng dữ tợn hơn. Đó là cái vùng dậy trước khi tắt thở!
Những kẻ nắm quyền mà chỉ biết cai trị dựa nguyên vào vũ khí và bạo lực là bằng chứng rõ nhất cho thấy sự yếu đuối nhất của họ! Hãy học lại lịch sử thế giới thì rõ.
Biết đối thoại là bằng chứng cho mức phát triển nhân bản cao nhất của xã hội con người! Vì khi đó con người biết tôn trọng đồng loại, bất kể tuổi tác, trình độ học cấn, tôn giáo, gốc gác, tài năng v. v. … biết hòa giải và nhận chân ra cái sai, cái yếu, cái mạnh, cái lý của mình và của người khác, để cùng nhau giải quyết tận gốc rễ vấn đề.
Nhưng ai là người có thể chỉ cho họ một cách sống và ứng xử khác giờ này? Câu trả lời có thể là những người yêu chuộng tự do, công lý, hòa bình sẵn sàng cùng nhau đòi lại những quyền căn bản mà người khác đã tước đi một cách vô lí nhân danh "độc lập, tự do, và hạnh phúc".
Nếu không phải là người Kitô hữu, những người đang thiết tha cầu nguyện cho công lí được thể hiện trên quê hương? thì làm sao chúng ta có thể là "làm muối cho đời? là men trong bột"?
Khi nào là lúc sống "yêu thương kẻ thù", như Đức Giêsu sống và dạy?
Và khi nào sống niềm tin rằng; "Sự thật sẽ giải thoát chúng con" và sự thật đó sẽ mang lại tự do đích thực, sẽ giải phóng con người khỏi gông gùm của sự dữ và tội lỗi.
Đây là cơ hội to tát cho yêu thương!
Đồng bào công giáo không chỉ cầu nguyện và tranh đấu bất bạo động cho công bình và chân lí, mà còn dám cầu nguyện cho kẻ hại mình. Họ cũng là con Chúa! Chúa cho mưa nắng chiếu trải trên họ, dù họ có chịu nhận hay không. Đó chính là khi người Công giáo sống cái chữ "đồng bào" (trên thế giới, theo hiểu biết của tôi, không có dân tộc nào gọi nhau như vậy cả!) từ Huyền Thoại Hồng-Bàng. Nghĩa là: Chúng ta không thể sống mà không có nhau!
Người Công giáo Việt đang sống cái chữ được mọi người nhắc với niềm hãnh diện của người Việt là: Con Rồng Cháu Tiên! là yêu tự do thật, là nói thật, đòi công bằng thật, là yêu thương thật!
Rồng Tiên là biểu hiệu cho "Tự do và đối thoại"!
Để có thể đối thoại, là đồng bào "cùng từ một bọc trứng", chúng ta phải học Mẹ Âu Cơ và Cha Lạc Long: tôn trọng nhau, dù kẻ từ đất (Âu-Cơ), người từ nước (Lạc Long Quân). Nghĩa là khác nhau lắm! Việc chia 50/50 con là biểu hiệu cho sự tôn trọng bình đẳng này. Họ nghe nhau khi có chuyện cần phải giải quyết! (Xin đồng bào hãy bỏ giờ đọc lại Huyền Sử tuyệt vời của dân Việt này).
Không biết những người (đồng bào) yêu thù hận và bạo lực có muốn cho con cháu của họ sống mãi trong cái bầu khí mà họ đã và đang sống không?
Nếu có thì tại sao họ lại gửi hết con cái "đi Tây đi Mỹm đi Úc" khi họ có điều kiện? Nếu có thì tại sao hàng triệu người ra đi để làm "đây tớ" khắp nơi cho thiên hạ từ ngày giải phóng?
Chấp nhận sự thật là điều khó nhất. Nhưng nếu không nhận ra sự thật bằng cách biết phân biệt giữa dối trá và sự thật, thì những con người này sẽ mãi mãi làm nô lệ cho nhũng dối gian và bạo lực! Họ sẽ tự hại mình, hại người và làm hại tương lai của đất nước và dân tộc Việt Nam!
Hãy cầu nguyện cho họ và kiên trì giúp những người đáng thương này, những người yêu bạo lực và yêu thù hằn! Chỉ có tình yêu chân thành mới có sức biến đổi họ.
Kính Qúy vị trong ban điều hành VietCatholic và qúi vị độc giả:
Cháu xin cảm ơn cho những hi sinh và dấn thân của Qúy Cha và các cộng tác viên (ở nước ngoài cũng như trong nước) để tạo nên một cách nhìn sát thực tế, sát sự thật và cách nhìn của Kitô hữu trong những biến chuyển tại Thái hà và Tòa Khâm sứ trong tháng qua.
Cháu quan sát thấy có một sự tiến triển to lớn cho người Việt Công giáo trong những tháng ngày nặng nề và căng thẳng qua: Đó là việc sống đạo theo như Đức Giê-su; nghĩa là bất bạo động. Một bước trưởng thành niềm tin và nhân bản rất dài rất lớn - khó mà tưởng được! Tạ ơn Chúa!
Kẻ chỉ biết trả lời, phản ứng bằng bạo lực là kẻ yếu đuối và ít nhân bản (tính người) nhất!
Những gì đã và đang xảy tại Thái hà và Toà Khâm sứ làm bằng chứng rõ ràng nhất cho quả quyết này. Nền giáo dục tại và thực trạng xã hội "loạn" đầy bạo lực tại Việtnam là bằng chứng rõ ràng khác cho sự bất lực và ngõ tịt lối cùng của những kẻ chịu trách nhiệm.
Vì thế, những người gây căm hờn, thù hằn và bạo lực cần được dẫn dắt học một lối ứng xử khác: Học đối thoại. Thực tế của Thái Hà và Toà Khâm sứ cho thấy nhà cầm quyền Việt nam họ không có khả năng này!
Kêu gọi họ đối thoại, nói thật, là nói chuyện với đầu gối! Họ có được học và thực hành bao giờ đâu mà biết! Cũng giống như một con khỉ bỗng dưng bắt buộc phải nói tiếng người vậy! (Và tiếng người thì có cả hàng vạn loại!). Từ khi sinh ra cho đến nay họ chỉ học ra lệnh hay vâng lời thì bỗng dưng làm sao biết đối thoại? Chỉ biết ra lệnh và đàn áp bằng bạo lực thì làm thể nào mà có thể học lắng nghe người khác trong một sáng một chiều? Cách trả lời của người cầm quyền tại Hà nội là dùng, vu không, xuyên tạc sự thật, bạo lực, đàn áp, kết án và đe dọa, trong các buổi họp cũng như trong việc đối diện với giáo dân cầu nguyện; những sự kiện này càng làm sáng tỏ một điều: họ nói như vẹt. Lập đi lập lại "những lời đã cũ". Không ai trong những người CSVN vừa tộc tài vừa tàn bạo dám có ý riêng lời riêng!
Cái bí tắc của xã hội Việt nam hiện nay có nguyên nhân ở đây!
Dân chủ và đối thoại, sáng tạo và tự do không thể nhập cảng như một máy computer được! Chúng là kết quả của một quá trình phát triển thật dài lâu - như lịch sử của người Tây Phương cho thấy. Và với cách thế mà con người CSVN tiếp tục chối quanh, lờ đi trước sự thật và công lý thì không thể có sự đổi thay thực sự. Chỉ là những chắp vá tốn công, tốn tiền và hình thức bề ngoài giả dối.
Đàng sau đó là một cái sợ to lớn: Họ sợ phải đổi diện với thực tế mới. Họ biết rất rõ những gì sẽ đến sau đó khi họ không là kẻ ra lệnh, mà phải học đối thoại.
Cái sợ sẽ đưa và đang đưa những kẻ chỉ biết sử dụng bạo lực và thù hằn đến chỗ chết. Và họ chỉ có một con đường đó mà thôi, nếu không sám hối!
Hiện tình đang đưa đẩy những tưởng mình có quyền hành tuyệt đối và tùy nghi sử dụng miễn sao giữ được đặc quyền bất chấp người dân khốn cùng đang ca thán... Đây chính là cơn hấp hối. Và nó kéo dài cho đến khi đồng bào yêu sự thật, yêu công bằng tại quê hương và ở hải ngoại đồng lòng lên tiếng nói sự thật.
Hết sợ thì hết giả dối! Khi đó mới trở thành người biết đối thoại! Là khi hết trốn tránh sau bạo lực, mà dám nhìn thật mình và dám nhìn thẳng mặt đồng bào. Khi không cần hơi cay, đến chó nghiệp vụ, vũ khí, áo giáp che thân che mặt (không sợ thì cần những thứ đó để làm gì?)
Những tiếng nói sự thật ngày càng to, càng nhiều. Vì ngày tàn của các bạo chúa đang đến gần, cho nên họ lại càng tăng thêm thù hận, gây chia rẽ, và sử dụng bạo lực sẽ hung hãn và càng dữ tợn hơn. Đó là cái vùng dậy trước khi tắt thở!
Những kẻ nắm quyền mà chỉ biết cai trị dựa nguyên vào vũ khí và bạo lực là bằng chứng rõ nhất cho thấy sự yếu đuối nhất của họ! Hãy học lại lịch sử thế giới thì rõ.
Biết đối thoại là bằng chứng cho mức phát triển nhân bản cao nhất của xã hội con người! Vì khi đó con người biết tôn trọng đồng loại, bất kể tuổi tác, trình độ học cấn, tôn giáo, gốc gác, tài năng v. v. … biết hòa giải và nhận chân ra cái sai, cái yếu, cái mạnh, cái lý của mình và của người khác, để cùng nhau giải quyết tận gốc rễ vấn đề.
Nhưng ai là người có thể chỉ cho họ một cách sống và ứng xử khác giờ này? Câu trả lời có thể là những người yêu chuộng tự do, công lý, hòa bình sẵn sàng cùng nhau đòi lại những quyền căn bản mà người khác đã tước đi một cách vô lí nhân danh "độc lập, tự do, và hạnh phúc".
Nếu không phải là người Kitô hữu, những người đang thiết tha cầu nguyện cho công lí được thể hiện trên quê hương? thì làm sao chúng ta có thể là "làm muối cho đời? là men trong bột"?
Khi nào là lúc sống "yêu thương kẻ thù", như Đức Giêsu sống và dạy?
Và khi nào sống niềm tin rằng; "Sự thật sẽ giải thoát chúng con" và sự thật đó sẽ mang lại tự do đích thực, sẽ giải phóng con người khỏi gông gùm của sự dữ và tội lỗi.
Đây là cơ hội to tát cho yêu thương!
Đồng bào công giáo không chỉ cầu nguyện và tranh đấu bất bạo động cho công bình và chân lí, mà còn dám cầu nguyện cho kẻ hại mình. Họ cũng là con Chúa! Chúa cho mưa nắng chiếu trải trên họ, dù họ có chịu nhận hay không. Đó chính là khi người Công giáo sống cái chữ "đồng bào" (trên thế giới, theo hiểu biết của tôi, không có dân tộc nào gọi nhau như vậy cả!) từ Huyền Thoại Hồng-Bàng. Nghĩa là: Chúng ta không thể sống mà không có nhau!
Người Công giáo Việt đang sống cái chữ được mọi người nhắc với niềm hãnh diện của người Việt là: Con Rồng Cháu Tiên! là yêu tự do thật, là nói thật, đòi công bằng thật, là yêu thương thật!
Rồng Tiên là biểu hiệu cho "Tự do và đối thoại"!
Để có thể đối thoại, là đồng bào "cùng từ một bọc trứng", chúng ta phải học Mẹ Âu Cơ và Cha Lạc Long: tôn trọng nhau, dù kẻ từ đất (Âu-Cơ), người từ nước (Lạc Long Quân). Nghĩa là khác nhau lắm! Việc chia 50/50 con là biểu hiệu cho sự tôn trọng bình đẳng này. Họ nghe nhau khi có chuyện cần phải giải quyết! (Xin đồng bào hãy bỏ giờ đọc lại Huyền Sử tuyệt vời của dân Việt này).
Không biết những người (đồng bào) yêu thù hận và bạo lực có muốn cho con cháu của họ sống mãi trong cái bầu khí mà họ đã và đang sống không?
Nếu có thì tại sao họ lại gửi hết con cái "đi Tây đi Mỹm đi Úc" khi họ có điều kiện? Nếu có thì tại sao hàng triệu người ra đi để làm "đây tớ" khắp nơi cho thiên hạ từ ngày giải phóng?
Chấp nhận sự thật là điều khó nhất. Nhưng nếu không nhận ra sự thật bằng cách biết phân biệt giữa dối trá và sự thật, thì những con người này sẽ mãi mãi làm nô lệ cho nhũng dối gian và bạo lực! Họ sẽ tự hại mình, hại người và làm hại tương lai của đất nước và dân tộc Việt Nam!
Hãy cầu nguyện cho họ và kiên trì giúp những người đáng thương này, những người yêu bạo lực và yêu thù hằn! Chỉ có tình yêu chân thành mới có sức biến đổi họ.