Lễ đặt viên đá đầu tiên xây thánh đường tại Dồng Đăng (Lạng Sơn) cho người sác tộc

Đúng vào ngày mừng kính Thánh nữ Tê-rê-sa Hài Đồng Giêsu ngày 1 tháng 10 năm 2008 quan thày của xứ đạo, bà con giáo dân thuộc bốn sắc tộc Choang, Tày, Nùng và Việt, những người con thiểu số của Giáo hội Việt Nam quy tụ quanh người cha chung của Giáo phận Lạng Sơn – Cao Bằng cùng toàn thể linh mục đoàn và các tu sỹ nam nữ của Giáo phận hiệp dâng Thánh Lễ đặt viên đá đầu tiên tại Giáo xứ Đồng Đăng. Một niềm vui lớn cho Giáo phận Lạng Sơn – Cao Bằng nói chung và cho bà con sắc tộc Giáo xứ Đồng Đăng nói riêng.

Giáo xứ Đồng Đăng là một trong mười một Giáo xứ của Giáo phận Lạng Sơn – Cao Bằng, tọa lạc tại thị trấn Đồng Đăng, huyện Cao Lộc giáp ranh với Trung Quốc, cách đường biện giới chỉ vỏn vẹn 2km. Linh mục quản sứ hiện tại Phao-lô Nguyễn Văn Thảo cho biết: thật ra Giáo xứ Đồng Đăng được thành lập năm 1934 và cũng từ lúc ấy nhà thờ cũng đã được xây dựng, chính tại ngôi Thánh đường ấy biết bao tâm hồn của bà con lương dân được sưởi ấm nhờ đón nhận Tin Mừng. Công cuộc truyền giáo và xây dựng Giáo hội địa phương đang hồi tiến triển thì bị chững lại do chiến tranh loạn lạc, chống giặc ngoại sâm. Trong vòng ba mươi năm trong bầu khí nhiễu nhương của thời cuộc như thế, không những công cuộc loan báo Tin Mừng gặp bế tắc mà ngay cả đời sống đức tin của bà con giáo dân cũng bị mai một và gặp nhiều thách đố do thiếu vắng mục tử và những người đồng hành thiêng liêng, một đằng do bị trục xuất một đằng do cấm cách; ấy là chưa nói đến việc bà con phải gánh chịu sự phận biệt đối sử giữa lương và giáo. Chưa hết, sau năm 1975 những vùng khác của đất Việt đã đi vào ổn định và phát triển thì bà con vùng biên cương cực Bắc phải quay lưng lại một lần nữa chống giặc Tàu và kết quả là năm 1979 “Ngôi nhà chung” của bà con giáo dân, nơi ghi dấu và diễn tả đức tin duy nhất của bà con sắc tộc cũng bị bom đạn tàn phá chỉ còn trỏng trơ bốn bức tường. Nào đã được yên, năm 1992 bốn bức tường kia cũng ngả xuống, ngay cả miếng đất của nhà thờ cũng không còn nữa vì đã phải “nhường chỗ” cho sân ga xe lửa. Thế đấy, nếu nói theo ngôn ngữ bình dân, Giáo xứ Đồng Đăng đã “nghèo lại còn gặp eo!” cái nghèo và cái “eo” ấy không nói ai cũng biết.

Với tư cách là chủ chăn, các Giám Mục kể từ thời Đức Cha cố Phao lô Phạm Văn Dụ, rồi Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt và hiện nay là Đức cha Giuse Đặng Đức Ngân, không thể không khắc khoải trạnh lòng khi nhìn thấy chiên của mình tan tác không nơi chú ngụ. Với tất cả nỗ lực và sự kiên trì trong tín thác, năm 2008 Chúa đã ghé mắt nhìn đến Đồng Đăng ngang qua lời cầu nguyện của bà con, bàn tay vun đắp của mọi thành phần trong Giáo phận và những con tim rộng mở của ân nhân xa gần. Thế là, giáo dân sứ Đồng Đăng đã có được một khu đất mới cách “ngôn nhà” cũ 2km, ít ra cũng có mảnh đất để những nông dân sắc tộc chân lấm tay bùn tề tựu cầu nguyện, chia sẻ và nâng đỡ niềm tin của nhau sau những thời khắc vất vả nơi nương rẫy trong ngôi nhà thờ mái lá. Hơn ai hết, chính cha quản sứ hiện tại đã thấm thía được cái nghèo cái khổ và những thiệt thòi của bà con sắc tộc nơi đây vì ngài được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Lạng Sơn này, chia sẻ dòng máu với bà con Tày thân thương của mình của mình.

Với ngần ấy những thách đố của lịch sử và hoàn cảnh địa dư cộng với thời gian kiên nhẫn đợi chờ cũng đủ để nói lên được niềm vui òa vỡ của toàn thể “gia đình Giáo phận Lạng Sơn” trong ngày lễ đặt viên đá đầu tiên của Giáo xứ Đồng Đăng, đánh dấu một khởi đầu mới, một chặng đường hy vọng mới trên hành trình sống và loan báo Tin Mừng.

Niềm vui còn được nhân lên trong ngày lễ tạ ơn khi toàn thể bà con trong xứ đạo lại có thêm những anh chị em tân tòng đón nhận Tin Mừng do chính cha quản xứ làm phép rửa trước Thánh lễ, để rồi trong Thánh Lễ họ được chính bàn tay Đức Giám Mục của mình sức dầu Thánh ban phép thêm sức và chúc lành. Cảm động hơn hết là nghi thức hôn phối giành cho những cặp “uyên ương” tuổi xế chiều, hai ông bà trước sự chứng kiến của con cháu và toàn thể Hội Thánh địa phương nắm tay nhau ấp úng nửa tiếng kinh nửa tiếng dân tộc thề hứa sẽ chung thủy trọn phần đời còn lại. Thế đấy, niềm vui đơn sơ trên cánh đồng truyền giáo, nó đơn sơ y như bà con sắc tộc vậy.

Đúng vào ngày mừng kính thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu, trong bài giảng, Đức Cha Giuse đã say sưa chia sẻ tâm tình với con cái về “chị thánh thần tượng” của mình: thần tượng về đời sống thánh thiện và một tình yêu đơn sơ nhỏ bé, thần tượng về một trái tim với khát vọng truyền giáo muốn đến với muôn người và muốn muôn người biết danh Giêsu; và thần tượng về một tình yêu trao hiến trọn vẹn để âm thầm phục vụ Chúa và tha nhân có khi chỉ là những việc nhỏ nhưng với một tình yêu lớn nhất. Khi chia sẻ những nỗi niềm của mình Ngài cũng muốn khuyên nhủ và ước mong con cái hãy ngước nhìn và dõi theo bước đi của chị Thánh quan thày Giáo xứ, mặc lấy cung cách hành sử của chị ôm ấp ước mơ của chị trong việc đắp xây Hội thánh địa phương và chung tay đẩy mạnh công cuộc truyền giáo theo lệnh truyền của Thày Chí Thánh. Mà thật ra những ước mơ và cung cách hành sử kia Thánh nữTêrêsa cũng đón nhận từ Thày đấy thôi, Đấng là đường là sự thật và là sự sống mà.

Mừng lễ đặt viên đá đầu tiên xây dựng ngôi Thánh đường bằng đá gạch hôm nay đã khơi dậy nơi tâm thức của mỗi người con sứ Lạng hình ảnh “viên đá đức tin” được đặt nơi “Thánh đường tâm hồn” của mỗi người ngay từ những ngày đầu đón nhận Tin Mừng. Hôm nay với bốn kiểu dáng phẩm phục sắc tộc khác nhau bà con nâng niu lễ vật với hoa cỏ đồng nội, rượu bánh, hương trầm gói trọn tâm tình và những ước mơ của những người con sắc tộc vùng núi dâng lên Đấng Chí Tôn; hòa theo làn điệu hát then, một làn điệu truyền thống của bà con dân tộc Tày, bà con diễn tả đức tin bằng chính truyền thống văn hóa của dân tộc mình.

Nơi xứ đạo nhỏ bé Đồng Đăng hôm nay nhà nhà vui, người người vui khi viên đá đầu tiên được thánh hóa và đặt nền cho một ngôi Thánh Đường chắc là cũng nhỏ bé và đơn sơ như chính bà con sắc tộc vậy. Thế nhưng dù sao cũng chỉ là khởi đầu cho một công trình trước mắt, còn đấy những bận tâm của vị chủ chăn, còn đấy những công khó cần đến những bàn tay bé của những con chiên nghèo nơi xứ đạo và còn đấy những ước mơ của bà con sắc tộc vùng sơn cước. Với niềm tín thác nơi tình thương Thiên Chúa mà tình mến con người, thì những trăn trở kia cũng sẽ được soa dịu, những công khó rồi cũng sẽ nở hoa và những ước mơ rồi đây cũng sẽ được chắp cánh nhờ những tấm lòng quảng đại và những bàn tay đỡ nâng của bao người. Xin thay lời cho bà con bốn sắc tộc Giáo xứ vùng núi chúng con xin chân thành tri ân các vị chủ chăn, các linh mục và tu sỹ nam nữ trong ngoài Giáo phận cùng toàn thể quý ân nhân xa gần đã và đang ôm ấp, nâng đỡ chúng con, xin quý vị tiếp tục nhớ đến chúng con trong lời cầu nguyện để chúng con sống đúng tinh thần và ước mơ của Thánh nữ bổn mạng, “trong lòng Hội Thánh chúng con nguyện sẽ là tình yêu”.