CẢI THIỆN NHÂN QUYỀN Ư…? DỄ ỢT

Cái nhóm Nghị Viên Châu Âu và nhiều nhóm phản động nước ngoài la lối đảng ta, chính quyền ta đang vi phạm nhân quyền, đàn áp phong trào dân chủ, hạn chế quyền ngôn luận, đàn áp tôn giáo… Xem ra khá gay go đây. Ngày nay truyền thông đại chúng nhanh như tên bắn và thật khó kiểm soát. Tuy nhiên đâu cần phải lo cuống cuồng lên. Hai đế quốc to mà ta con đánh thắng, còn ba cái chuyện lẻ tẻ này thì nhằm nhò gì. Quân đội, công an, toà án… trong tay ta. Phục vụ ta có cả hơn mấy trăm tờ báo và nhất là các sóng đài truyền hình VTV, đài truyền hình các địa phương. Ta đã đánh là phải thắng vì cán cân lực lượng rõ ràng quá nghiêng về ta.

Nước ta đã và đang tiến vào biển lớn của thế giới, đặc biệt trong các vấn đề kinh tế, thương mại, du lịch, văn hoá… Không thể bế quan toả cảng như xưa. Hơn nữa, chúng ta cũng cần sự giúp đỡ của nhiều nước vì ta đang là nước nghèo. Mấy cái nước lớn hễ mở tay giúp đỡ một chút thì cứ ỳ xèo chuyện nhân quyền, chuyện tự do ngôn luận, tự do tôn giáo… Quả là có khó khăn đây, nhưng không sao cả. Ta có cách của ta.

Người anh em láng giềng cộng sản xa là Bắc Triều Tiên có cách của họ. Để tìm cách xoá đói giảm nghèo cho nhân dân thì họ gắng sức làm mấy lò hạt nhân. Doạ dẫm thế giới chuyện vũ khí nguyên tử là một cách thế táo bạo. Làm ra cái thứ có nguy cơ huỷ diệt hàng loạt thì mấy tay nhà giàu phải lo cuống cuồng lên. Chúng mình là dân nghèo rớt mồng tơi thì dù đang sống cũng như chết thôi, có gì phải sợ. Nhân dân Bắc Triều Tiên ta có khi còn muốn chết hơn là sống kiểu đói khổ và lầm than như hiện nay. Người giàu thì sợ chết. Thế là chúng nó, những nước lớn phải năn nỉ chúng ta ngưng, thôi cái chuyện sản xuất những thứ gây chết người. Vậy là ta được ở thế thượng phong, và ta có thể bắt chúng viện trợ cho ta. Làm ra một quả bom nguyên tử, đúng hơn là doạ thôi, thì cũng hơn canh tác, sản xuất lúa gạo. Vì các quân nước lớn phải đem lúa gạo viện trợ cho ta. Hễ nhận viện trợ thì ta tạm ngưng chuyện “hạt nhân”. Ăn hết gạo thì ta lại tiếp tục chuyện hạt nhân để doạ chúng nó.

Người anh em Bắc Triều Tiên chơi hơi bị độc mà hiệu quả. Tuy nhiên cách chơi kiểu ấy có phần nhục làm sao ấy. Nước Việt ta không nên theo cách ấy. Mình là dòng dõi “Rồng – Tiên” thì không thể chơi cách hạ đẳng. Hơn nữa khả năng hiện tại của ta cũng không thể làm được cái chuyện hạt nhân hạt vỏ.

Người anh em láng giềng gần Trung Quốc vốn có nhiều lợi thế. Trên dưới một tỉ ba nguời là một con số đáng gờm. Chỉ cần bóc lột một người một tí là đủ vốn để xây dựng các khu trung tâm kinh tế phát triển cao. Thế giới phải loá mắt đi thôi. Người anh em to đùng kia làm cái kiểu “mèo đen, mèo trắng gì cũng được, miễn là bắt được chuột” quả là hiệu nghiệm. Trên một tỉ con chuột thì cũng chỉ cần trăm triệu con mèo là đủ. Chuột không đuôi thì vẫn cứ sống nhăn răng. Cắt đuôi cả tỉ con chuột rồi đem xuất khẩu thì thu khối tiền. Tha hồ vung vít làm đẹp cho chế độ. Cho dù thế giới bên ngoài thỉnh thoảng có phát giác xảo kế người anh em nhưng chúng nó vẫn thèm đuôi chuột nên người anh em môi liền môi, răng kề răng của nước Việt ta vẫn ung dung tiến lên chủ nghĩa cộng sản.

Dân Việt ta là con cái rồng tiên mà cắt đuôi của nhau thì xem không được. Ai có thể hình dung cảnh rồng cụt đuôi bao giờ. Không thể theo cách của người anh em phương Bắc được.

Phần ta phải nghĩ ra cái cách riêng của mình. Phải vận dụng sáng tạo theo hoàn cảnh của mình. A! đây rồi. Phải bắt cá hai tay thôi. Một mặt đừng làm người anh em phương Bắc phẩn nộ kẻo mang hoạ. Nước xa không thể cứu lửa gần. Đồng thời cần tỏ ra thân thiện với bạn bè năm Châu. Anh bạn nào mở tay thì ta chìa tay nhận. Nhận thì nhận, nhưng cần giữ thể diện. Nước ta đã vào khối Thương mại thế giới (WTO), đã từng là một thành viên không thường trực của Liên Hiệp Quốc. Bọn thù địch nước ngoài cộng tác với nhiều tên trong nước hô hào đòi nhân quyền, đòi tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tôn giáo… Lắm khi cũng bực mình. Không thể cho chúng tự do được. Vì có tự do thì vị trí lãnh đạo của đảng cộng sản ta sẽ lung lay và có khi bị sụp đổ tan tành như chuyện đã xảy ra ở Liên Xô cũ và các nước Đông Âu. Làm sao vừa nhận được tiền từ bên ngoài, vừa giữ được thế độc tôn, độc quyền, độc đoán, cho dù phải độc ác? Đảng ta là đỉnh cao của trí tuệ thì không có gì là không thể khắc phục.

DIỆU KẾ: DÌM - THẢ: Dìm những tay phá rối xuống nước, dĩ nhiên hầu hết là những tay ở trong nước và thỉnh thoảng nếu được thì kiếm vài tay Việt kiều. Dìm chúng xuống nước cho chúng ngạt thở rồi sau đó thả tay ra cho chúng ngoi đầu lên để hít thở không khí. Đây đúng là một diệu kê, nhất cử lưỡng tiện. Ai làm trái ý ta thì bắt hết, nhốt hết vào tù. Xét xử ra sao ư? Kết tội gì ư? Chúng ta đừng quên một vị đại biểu Quốc Hội và là một Bộ Trưởng là Đào Đình Bình trước diễn đàn Quốc Hội đã từng phán: Với cái cơ chế này (cơ chế cộng sản) thì ai cũng có tội cả. Cả hội trường Quốc Hội lúc ấy có ai phản đối gì đâu. Toàn dân ta ai cũng có tội cả. Một chân lý như phi lý mà không thấy ai dám phản đối. Làm sao dám phán đối khi mà cũng một vị đại biểu Quốc Hội và là chánh án tối cao là Trịnh Ngọc Dương đã từng phán: “ở nước ta xử đúng cũng được, xử sai cũng được, xử hòa cũng được, xử thắng cũng được, xử thua cũng được…”.

Cái được thứ nhất: Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại. Ai cũng sợ ở tù. Ai léng phéng là ta bắt nhốt. Đem ra toà xét xử, có cả luật sư bào chữa cho có vẻ dân chủ, pháp trị, nhưng toà cứ tuyên án theo lệnh của đảng. Chẳng hạn chuyện xét xử hai vị quan to ngành công an và hai phóng viên nhà báo liên quan đến vụ PMU 18 vừa qua đó. Ta đã họp và quán triệt đường lối xét xử rồi, dù nguời ta có thu băng được và phát trên các mạng lưới thông tin cũng chẳng sợ. Rồi đây mấy người giáo dân Thái Hà cũng sẽ bị xét xử theo lệnh đảng mà thôi. Bọn chống đối bên ngoài có la lối gì thì kệ xác chúng. Còn người trong nước mà ỳ xèo kiểu trà dư tửu hậu cũng chẳng sao. Nếu có ai dám to gan lên báo chí thì ta cắt cái rụp và cho chúng chung số phận với quân phản động. Ta có mạng lưới truyền hình và hơn 700 tờ báo dư sức lèo lái dư luận. Nhốt những người chống đảng ta vào tù rồi sau đó một thời gian ta lại khoan hồng cho ra tù. Ngoại trừ một số cứng đầu, còn đa số thì chắc không dám trái ý đảng ta. Nhiều lúc còn dâng lời cám ơn thống thiết. Hãy nhớ ghi cho kỹ những lời cám ơn này để loè bịp thế giới.

Cái được thứ hai: Khi nào ta cần xin xỏ các nước giàu, các nước lớn cái gì đó, chẳng hạn như vào WTO hay nhận khoản viện trợ ODA nào đó thì ta chứng tỏ cho thế giới thấy ta đang thực thi nhân quyền, dân chủ bằng cách cho ra tù một vài người nào đó. Thật ra họ chẳng có tội gì ngoài tội yêu nước không như đảng ta yêu nước. Nhưng phải có nhiều người ở tù để có con bài chứng tỏ với thế giới về sự ưu việt của chế độ ta là rất khoan hồng và nhân đạo.

Đảng cộng sản Việt Nam muôn năm! Chủ nghĩa Mac – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh bách chiến bách thắng! Nhân dân thua, nhân dân cùng khổ? Mặc kệ chúng, dân ta quen chịu khổ rồi. Bọn nước ngoài thua? Dĩ nhiên.