Thấy người bầu cử mà ham!

‘Cơn sốt’ bầu cử tổng thống Hoa Kỳ đã hạ nhiệt. Tên tuổi ‘hoàng đế’ mới của quốc gia giàu mạnh nhất hành tinh này trong 4 năm tới không còn là ẩn số, Barack Obama 47 tuổi người Mỹ gốc Kenya, Châu Phi như mọi người đều đã biết.

Theo dõi các cuộc bầu cử Mỹ, đặc biệt là năm 2008 này hẳn mọi người đều có chung nhận xét, để được ngồi vào chiếc ghế trong phòng bầu dục của Nhà Trắng 4 năm quả là một cuộc tranh đua “trầy da tróc vảy”.

Chỉ nội chuyện vượt qua được ‘gà nhà’ thôi cũng đã quá vất vả, nói chi đến những cuộc so găng với đối thủ khác đảng ‘tài sắc vẹn toàn’ còn hơn đồng đội mình. Đã thế, còn phải leo lên TV ‘đấu kiếm’ Online trước mặt hàng triệu khán giả cả nước, gia tài vốn liếng kiến thức trong đầu có bao nhiêu, chỉ xài được đúng bấy nhiêu vì chẳng thể vay mượn quay cóp gì được.

Hồi xưa lần đầu tiên nghe nói đến những trận ‘đấu võ mồm’ trên TV, tôi đã vội kết tội nước Mỹ bầu bán cái kiểu gì sao mà giống ‘găng-xtơ’ quá vậy? Nhưng sau này mỗi lần bị anh công an khu vực ‘thúc đít’ đi bầu, cầm lá trong tay mà tôi phân vân, bầu cho ai khi tất cả đều là ‘cá mè một lứa’ như nhau, mới thấy chính nhờ có những cuộc quyết đấu sòng phẳng như vậy, mà dân Mỹ chẳng mấy khi chọn nhầm tổng thống cho họ. Bởi có kẻ nào lại muốn ‘phơi thây’ trước ống kính cùng với hàng triệu cặp mắt khi tự thấy mình thộc hạng ‘tài hèn đức mọn’? Ở Mỹ đâu có cái cơ quan nào gọi “Mặt trận Tổ quốc” chuyên ăn tiền thuế của dân mà tối ngày chỉ lo bảo kê chuyện đậu rớt cho các đảng viên cộng sản giống VN mình.

“Đảng ta” nghĩ gì về bầu cử Mỹ?

Trong số những ngưòi thường quan tâm đến bầu cử Mỹ trong nước chắc hẳn không thể thiếu các quan chức cao cấp của đảng. Cùng là lãnh đạo một đất nước, các quí ông Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Minh Triết chắc chắn phải hiểu rõ và thèm khát hơn ai hết tính chính danh của các ông B.Clinton, G.Bush và B.Obama. Những cái không thể dùng tiền để mua hoặc dùng Điều 4 mà chiếm đoạt bất hợp pháp như họ.

Quan sát cái cung cách các nhà lãnh đạo VN mỗi khi có dịp gặp các tổng thống Mỹ những năm gần đây, tôi vừa thương cho tư cách của họ và tủi thay nước mình. Vì ngay cả khi là chủ nhà, như lần VN tổ chức hội nghị APEC cuối năm 2006 qua, lãnh đạo ta đứng cạnh họ nom vẫn cứ thập thò thò thập thật lạ mắt, khác xa với cái vẻ tự nhiên đường bệ của những người như ông G.Bush dù họ chỉ là khách.

Nếu nói theo sách vở tâm lý, thì đó chính là tâm trạng của những kẻ mặc cảm thua sút về phương diện nào đó và sự thiếu tự tin này được bộc qua cái vẻ bối rối của họ. Nếu chỉ vì chuyện giàu nghèo chắc cũng không ra nông nỗi lộ rõ ra bên ngoài nhiều đến như vậy.

Nhìn cái vẻ khép nép ấy, tôi bỗng chợt nhớ lại cái cảnh ngày còn đi học thỉnh thoảng hôm nào xui xẻo bị thầy cô giáo gọi lên trả bài mà trong bụng vốn liếng chẳng có lấy nửa con chữ. Ngày ấy, giá mà ‘thằng nhỏ’ cũng có được mảnh giấy con con trong tay, lúc úp lúc mở như ông Thủ tướng Phan Văn Khải tại White House ngày nào thì tốt biết mấy?

Thèm là vậy nhưng nếu bây giờ có tỷ phú đôla hào hiệp nào bảo sẵn sàng tài trợ cho VN tổ chức một cuộc bầu cử thủ tướng và chủ tịch nước giống kiểu bầu tổng thống Mỹ.

- Nghĩa là để đổi lấy tính chính danh họ phải chấp nhận một cuộc hơi sòng phẳng với đối thủ là các ‘thí sinh tự do’ trong số 80 triệu dân hiện đang sống trong nước.

- Nghĩa là các ông Dũng và Triết cũng phải tự mình tất tả ngược xuôi khắp 63 tỉnh thành để kiếm phiếu và phải ‘trổ tài khoe sắc’ trước trăm họ cũng giống như các ứng viên của nước Mỹ, chắc chắn cả hai ông đều lắc đầu.

Sự hấp dẫn của bầu cử Mỹ đối với họ chắc cũng chỉ cỡ như khi chúng ta lúc còn nhỏ hay xem những bộ phim ma, “Con ma nhà họ Hứa” chẳng hạn, hấp dẫn và thèm coi nhưng lại luôn phải co rúm người lại vì sợ hãi.

Cách nay chưa lâu, khi dư luận mới nổi lên những tranh luận về việc nên để cho người ngoài đảng CS ra ứng cử quốc hội thôi, mà ông TBT họ Nông đã giãy nảy lên “trò chơi dân chủ này cần phải dẹp ngay” đủ biết lãnh đạo đất nước chúng ta ngoài miệng hay nhắc đến mấy chữ “bản lĩnh chiến đấu” mà thật ra trong lòng sự tự tin chỉ là những con số zéro to tướng!

Trở lại với chuyện ‘đấu võ đài’ trong bầu cử Mỹ. Muốn trở thành lãnh đạo tầm cỡ quốc gia, ở các nước dân chủ mọi quan chức đều phải chứng tỏ mình thực sự là một ‘võ sĩ quyền Anh’ hạng cực nặng trên sàn đấu chính trị. Hoàn toàn không có chuyện chỉ cần băng đảng gật đầu với nhau trong phòng họp kín là xem như đã xong bầu cử, những gì còn lại chỉ là thủ tục che mắt được mặt trận tổ quốc thu xếp hộ.

Hấp dẫn là vậy, nên mặc dù bầu cử Mỹ vừa qua là chuyện của xứ Huê Kỳ. Obama hay McCain ai thắng cũng chẳng ảnh hưởng trực tiếp cái ‘nồi cơm’ nhỏ bé nhà mình vốn đã nhỏ, chẳng còn thể nào teo tóp hơn. Nhưng chính cái sự công bằng trong sự tiến thân của xã hội Mỹ đã lôi cuốn cả thế giới này như muốn nhảy cẫng theo họ, khi lần đầu tiên họ thấy một người da màu đường đường bước vào Nhà Trắng. Sự ‘hỉ nộ ái ố’ của họ tuôn ra không khác gì khi theo dõi trận chung kết FIFA World Cup cũng bốn năm một lần, mặc dù US Elec-Cup coi bộ còn ‘nghèo’ hơn vì mùa nào cũng chỉ với hai đội cũ mèm, Dân chủ và Cộng Hòa ra sân.

Nhìn người ngẫm đến ‘thân tàn’ chúng ta !

Chả nhẽ trình độ yêu nước ở VN chỉ là hò hét kiểu này hay sao!
Dân VN hâm mộ đá banh cũng thuộc vào loại bậc nhất Châu Á. Điều này khỏi cần khoe chắc ai cũng biết. Chỉ cần nhìn vào con số vài trăm xe gắn máy bị giam giữ do quậy phá mỗi khi đội tuyển quốc gia chiến thắng ai đó, cùng với vài chục ca nhập viện chỉ trong một đêm ăn mừng chiến thắng, cho thấy rõ điều này.

Hâm mộ dữ dội là vậy, nhưng nhiều người chỉ dám nghĩ rằng do bị ảnh hưởng bởi yếu tố bất ngờ của môn thể thao vua này, mà họ không muốn nhận ra còn có một lý do rất quan trọng khác, đó là vì trong máu người Việt luôn có thừa ‘gen’ ganh đua. Một loại tố chất quí mà nếu có được một môi trường phát triển tốt, chất men ấy không chỉ dùng vào việc gây nên những đám đông hừng hừng khí thế tụ tập reo hò sau, mà chắc chắn còn rất dễ giúp đất nước vượt trội hơn hẳn các quốc gia khác trong khu vực, những nơi luôn ganh tỵ với VN về mức độ cuồng nhiệt với bóng đá.

Mừng chiến thắng Obama ở Chicago
Phải có nhận ra điều này, thì khi nhìn vào đám đông 100 ngàn người tụ tập tại Grant Park, Chicago trong đêm ăn mừng chiến thắng 4/11/2008 vừa qua của đảng Dân Chủ cùng tân tổng thống B.Obama, mới thấy cái đám đông cũng không hề ít vài chục ngàn người đổ ra khắp đường phố Sàigòn, cờ đỏ sao vàng quấn đầu, phèng la thau chậu trên tay, lạng lách xe bóp còi inh ỏi, sau mỗi trận thắng của đội tuyển quốc gia, sao mà vô lý quá thể !!!

Những đám đông kiểu ấy chỉ có thể nói lên được một điều duy nhất, rằng chẳng có gì đáng xem là tự hào với yêu nước gì hết mà là đảng Csvn đã quá thành công trong việc tận cùng hoá sự nghèo nàn nhận thức của người dân về quyền lợi chính trị của họ.

Lòng yêu nước của một dân tộc mà đã bị đánh tráo bằng những ‘trò chơi’ vô bổ rẻ tiền đến như thế là cùng!

Đảng CSVN chắc chắn phải rất rất thích thú với cảnh cờ đỏ sao vàng bay rợp trời trước hàng vạn cặp mắt ngơ ngác của người nước ngoài trong những cơ hội như vậy. Vì thế, mặc dù đã từng gây ra không ít tai nạn nhưng chính quyền không hề có ý định ngăn cản, thậm chí các đài truyền hình còn tổ chức các xe truyền hình lưu động để đưa tin. Quả là những trò hề mỵ dân không thể chấp nhận.

Tôi hy vọng những điều vừa trình bày trên nhân chuyện bầu cử Mỹ, sẽ làm thức tỉnh những ai có đạo mê bóng đá, nhất là giới trẻ hãy nhìn lại những kiểu ăn mừng đối với đội tuyển quốc gia như đã từng diễn ra trước nay. Các bạn đang bị lạm dụng mà không hề hay biết, những vụ tụ tập la hét cờ với cờ đỏ sao vàng rợp trời như hiện nay, chẳng khác các bạn đã vô tình giúp sức cho đảng Csvn thêm mạnh miệng tuyên bố với thế giới “Ai bảo độc đảng dân không được dân yêu? Quí vị hãy ra đường phố SG, HN những ngày hội bóng đá này mà xem!”

Mà hãy học cách tụ tập ăn mừng một cách khôn ngoan chính đáng như những ủng hộ viên đảng Dân Chủ tại Chicago hôm 4/11 vừa qua, bằng cách quan tâm đến việc bầu cử trong nước nhiều hơn, đó là những quan tâm đến chính tương lai bạn và con cháu các bạn.

Chỉ khi nào Csvn nhận thấy ngày càng có thêm nhiều người phát hiện ra quyền lợi chính trị của họ đang bị đảng này chiếm dụng trái phép, khi ấy mới mong đất nước này mới có được thứ hạng tương xứng với cái hào khí yêu nước đang hừng hực nơi con người các bạn.

Được như thế, thì ngay cả cái đội tuyển bóng đá quốc gia cũng sẽ không còn cảnh thắng thua quá thất thường như hiện nay và các bạn cũng sẽ không phải đau lòng khi thấy đạo công giáo chúng ta bị chính quyền chà đạp thô bạo như ở Thái Hà, Tòa Khâm Sứ thời gian qua.

Bao giờ tổng thống Mỹ là… Việt Kiều?

Sau khi B.Obama đắc cử một ngày, Đài Truyền Hình Trung Ương VN có phát một chương trình về tiểu sử vị tổng thống thứ 44 da màu của nước Mỹ này, trong đó có đoạn “Câu chuyện về cuộc đời của Obama, câu chuyện về lý do một người nghèo khó có thể trở thành lãnh đạo, câu chuyện về lý do một người Mỹ gốc Phi có thể bước vào vũ đài chính trị của nước Mỹ...” (http://www.vtv.vn/VN/TrangChu/TinTuc/CKX/2008/11/5/185898/ ).

Quả là những lời tán dương quá hay, quá đẹp không còn thể nào tốt hơn được thoát ra từ miệng một cơ quan truyền thông chủ lực của Csvn.

Nghe họ nói, xem họ viết không một người Việt Nam nào không khỏi thèm thuồng cố gắng làm theo những gợi ý ấy. Chỉ có điều họ có biết rằng, nếu B.Obama mà sinh ra ở VN, với hoàn cảnh gia đình là dân thiểu số như vậy, liệu ông ta sẽ làm được gì? Cuộc đời ông liệu có khác gì mấy người chân đất đầu trần, lưng đeo gùi mà tôi thường thấy dọc đường lên các vùng cao nguyên? Liệu ông ta có leo nổi qua cái chức… phó thường dân để ngồi vào ghế quan như vài triệu đảng viên hiện nay?

Mấy ngày qua tôi cố tìm hiểu xem tổ tiên ông B.Obama đến Châu Mỹ vào năm nào mà vẫn chưa tìm ra. Sở dĩ tôi muốn tìm là vì trên nước Mỹ cũng đang có hàng triệu người Việt sinh sống kể từ sau cuộc chạy nạn 30/4/1975 đến nay. Người Mỹ gốc Kenya tôi không biết có đông bằng người gốc Việt nhưng nếu so về dân số thì chắc họ không bằng, Kenya hiện chỉ có 28 triệu dân trong khi VN mình đã trên 80 triệu dân.

Người Việt vốn chăm chỉ làm lụng và hiếu học nên mới chỉ sau hơn một thế hệ trên 30 năm, cộng đồng VN tại một số bang đã có người trở thành nghị viên. Vậy thêm 2-3 thế hệ nữa, nếu nước Mỹ có tổng thống người gốc Việt cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm cho lắm.

Nhưng lỡ ngày ấy mà chế độ cộng sản VN trong nước vẫn còn tồn tại nhờ biết cách nối thêm vào sau mấy chữ “XHCN” những cái đuôi’ thị trường khác nhau, khi ấy dân tộc chắc sẽ có khối chuyện ‘cười ra nước mắt’ với lắm chứ chẳng chơi !

Chẳng hạn khi công du VN, tổng thống Mỹ phải lo thu xếp thời gian về Vũng Tàu Bà Rịa hay xuống Rạch Giá Kiên giang thắp mấy nén nhang tưởng nhớ hương hồn ông bà tổ tiên đã phải bỏ mạng vì đã từng chạy trốn khỏi những bậc đàn anh của các lãnh đạo hiện đang long trọng đón tiếp ông.

Và cũng không biết khi ấy Đài Truyền Hình Trung Ương có còn làm phóng sự ca tụng tổ tiên ông tổng thống đã anh hùng vì chẳng ngại hiểm nguy dẫn dắt ông bà, cha mẹ ông ta chạy trốn khỏi VN năm xưa như đã ca tụng ông B.Obama hôm nay?

Sàigòn, 20/11/2008