KHI ĐẢNG CẦU CẠNH THẦN THÁNH
Những năm giữa thế kỉ 20, làn sóng đỏ lan tràn trên thế giới. Các nhóm cộng sản đã khá nhanh nhạy chộp lấy cơ hội ngàn vàng khi thế giới đang biến động mạnh để leo lên giành quyền lãnh đạo ở nhiều nước. Với trang bị lí luận là “chủ nghĩa duy vật biện chứng” và “chủ nghĩa duy vật lịch sử”, họ đã phủ nhận triệt để quá khứ để bắt tay xây dựng thiên đường ngay trên mặt đất. Những “thắng lợi dồn dập của phong trào cách mạng thế giới” đã khiến rất nhiều người chỉ còn nhìn thấy màu hồng nơi mọi hiện tượng, nhưng với đa số các lãnh tụ, chủ nghĩa cộng sản và công cụ “chuyên chính vô sản” đơn giản chỉ là phương tiện tuyệt vời để họ trở thành những hoàng đế, những giáo chủ toàn năng của một tôn giáo mới, trong khi chính họ dường như lại rất e dè với thế giới thần thánh cũ. Trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ xin kể ra vài hiện tượng để độc giả có dịp ghé mắt nhìn qua cái gọi là vô thần trong giới lãnh đạo tại Việt Nam.
Dấm dúi với thần thánh
Người am hiểu nội tình của chế độ đều biết rằng ngay từ đầu, những lãnh tụ cao nhất của chính thể cộng sản Việt Nam đã không hề vô thần. Cứ trong khoảng một tuần từ ngày nhậm chức, các đồng chí vô thần gộc đều đến lễ bái tại đền Lý Bát Đế ở Đình Bảng, Bắc Ninh, để xin được yên vị trên ngai. Độc giả có dịp ghé qua ngôi đền này sẽ được đồng chí trông đền hướng dẫn theo phong cách rất “duy vật biện chứng”, nhưng quan trọng hơn, độc giả nên quan sát những hàng cây trước đền với biển đề danh tính, chức vụ ngày thăm viếng của tất cả các đồng chí tai to mặt lớn trong đảng và chính phủ. Với dụng cụ chuyên chính vô sản trong tay, các đồng chí vẫn chưa yên tâm nên phải tới xếp hàng xin xỏ chút ân huệ và sự che chở của thánh thần.
Tượng Phật trên bàn thờ trong nhà của Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu (Ảnh BBC) |
Vậy nên từ vài chục năm nay, hầu như mỗi đồng chí lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước đều tậu cho mình một vài thầy pháp hoặc thầy chùa riêng, thậm chí xây dựng đền chùa ngay trong khuôn viên biệt điện của gia đình để tiện bề cúng vái.
Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người
Các đồng chí vô thần mà lại chơi bài khấn xin đồng cốt thì dù sao cũng không ổn lắm. Chuyện này cần phải suy nghĩ chút xíu, nhưng với các đồng chí, đây chỉ là chuyện rất nhỏ. Bài đánh tráo khái niệm, nghĩa là gán cho những hiện tượng hay sự vật cũ một cái tên mĩ miều dễ lọt tai vốn là sở trường của các đồng chí. Và như thế, một ngày đẹp trời, “trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người” xuất hiện đàng hoàng dưới ánh mặt trời chói chang của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Dĩ nhiên, trước đó, báo chí của các đồng chí đã đưa tin từ từ và rất có kế hoạch về những “nhà ngoại cảm”, những cô đồng bà cốt nơi nọ nơi kia trổ tài trước cặp mắt kinh ngạc của “nhà khoa học” kia hay vị “giáo sư tiến sĩ” nọ. Rồi những tin tức như thế cứ tuần tự xuất hiện trên mặt báo “theo định hướng” rất nhịp nhàng tự nhiên.
Đi xa hơn đôi chút, các đồng chí cho xây dựng đền thờ của ai đó khắp nơi trên đất nước, rồi phát tán một đoạn ghi hình ảnh và âm thanh chuyện đồng chí Minh râu nhập vào một cô đồng nói chất giọng đàn ông xứ Nghệ, có sự chứng kiến của một vị tướng và một vài người khác, dạy dỗ dặn dò cứ như một anh chính trị viên! Rồi một ngày đẹp trời, đồng chí Minh râu vào chùa ngồi chễm chệ sánh vai cùng Đức Phật từ bi. Sự nghiệp thần hoá đồng chí như thế kể như cũng đã gần tới đích.
Trò tráo đổi và chộp giật với cả thần thánh như thế dù sao cũng ru ngủ và lừa lọc được không ít người “nhẹ dạ cả tin”. Khoa học tâm linh thực chất chỉ là biến tướng của những loại bói toán lên đồng, thậm chí là kiểu loè bịp của những kẻ đang cố tìm một chỗ bấu víu cho chế độ khi tất cả những lí tưởng hão huyền của một thời lần lượt vỡ vụn và sụp đổ tan tành.
Cuốc cuốc tự
Tại Bình Dương cách đây vài năm, Dũng Lò Vôi đã cho xây dựng Đại Nam Quốc Tự với qui mô đồ sộ, phong cách pha trộn đủ mọi thứ hoa hoè hoa sói. Người biết chuyện cho rằng Dũng Lò Vôi làm việc đó chính là nhằm giải hạn cho quan thầy Nguyễn Minh Triết. Rồi sau đó, Nguyễn Minh Triết cứ tai qua nạn khỏi như có phép mầu. Vậy là trên khắp nước, quan to xây đền to, quan nhỏ xây đền nhỏ, cứ y hệt như phong trào “bách gia tranh minh, bách hoa tề phóng” ngày nào.
Chùa Bái Đính |
Cách chùa Bái Đính không xa, du khách có thể thăm khu di tích Cố Đô Hoa Lư, nơi ghi dấu hai triều đại Đinh – Lê. Ở phía cửa Bắc của Đền Vua Đinh, du khách có thể đọc dòng chữ Hán “Bắc môn toả thược”, giải thích một cách nôm na là lời căn dặn dành cho hậu thế người Việt rằng đối với phương Bắc nhớ phải cửa đóng then cài cho kĩ.
Một điều kì lạ là ngôi chùa Bái Đính được xây dựng theo hướng đại kị của thuật phong thuỷ. Gã thầy Tầu lấy cớ rằng ngôi chùa hướng về làng Đại Hữu, quê hương Đinh Bộ Lĩnh, nên đặt ngôi chùa ở vị trí trống trải chầu thẳng về hướng chính Bắc, cửa mở toang hoang. Những công nhân xây dựng ngôi chùa không giấu vẻ tự hào với ý nghĩ rằng chúng tôi đang làm nên lịch sử. Họ cũng không ngần ngại cho biết tất cả cách bố trí đều có thầy Tầu hướng dẫn. Mọi chi tiết từ câu đối đến trang trí đều do thầy Tầu chỉ dạy! Nếu quả thật như thế, không biết có nên gọi ngôi chùa này là Việt Nam Vong Quốc Tự?!
Dẫu sao, vài hiện tượng như thế cũng giúp ta phần nào thấy được rằng chính quyền cai trị dân bằng nỗi sợ, rồi cũng chính nỗi sợ khiến họ trơ tráo dấm dúi với thần thánh. Khi thành trì lí luận đã tan thành mây khói, những kẻ từng một thời ra rả vô thần nay hiện nguyên hình là những gã chụp giật ngay cả với thần thánh, chạy theo đủ loại dị đoan, tin vơ thờ quấy.
Bài viết có lẽ nên dừng ở đây. Nhiều độc giả hẳn muốn tôi đưa thêm vài chứng cứ. Thực ra tôi chỉ kể ra đôi điều mình biết, phần còn lại, xin mời độc giả thân hành tới tận nơi quan sát. Vả lại, ở Việt Nam mình, những chuyện bình thường, hoàn toàn có thể đưa ra ánh sáng mặt trời như chuyện lấy vợ, sinh con, người ta còn tìm đủ mọi cách bưng bít, thì chuyện các đồng chí chịu để lộ chừng đó chân tướng thiết nghĩ là đã quá nhiều để ai cần có thể đưa ra một vài kết luận.