NHỚ NGƯỜI CHA: ĐỨC HỒNG Y PHAOLO-GIUSE

Quỳ bên linh cữu ĐHY Phaolô-Giuse Phạm Đình Tụng, tôi cố để tâm cầu nguyện cho ngài, suy niệm về con người, về sự đau khổ và sự chết, nhưng tôi không tránh khỏi những suy nghĩ về cuộc đời của vị cha chung. Ngài là vị mục tử nhân lành, là người cha và người thầy mẫu mực, là người bạn của mọi người, nhất là những người nghèo khổ, những người ốm đau bệnh tật, những người cô đơn không nơi nương tựa. Ngài còn là một người sống thực sự nghèo khó.

Tôi là người diễm phúc được gặp gỡ ngài nhiều lần, tôi thấy ngài thực sự là một người mục tử nhân lành luôn hết mình phục vụ đoàn chiên. Từ khi còn là linh mục coi xứ, ngài luôn là một cha xứ nhân hiền, chăm lo đến phần hồn phần xác cho hết mọi người, ngài mở rộng vòng tay nhân ái cứu giúp những ai gặp cảnh gian nan khốn khó. Khi làm giám mục, mặc dù rất bận rộn với công việc mục vụ, nhưng ngài luôn vui tươi niềm nở đón tiếp tất cả những ai đến với ngài, ấn tượng đầu tiên của tôi khi đến với ngài là: sự niềm nở, là nụ cười đôn hậu và chuyện trò thân mật. Ngài thường mở đầu câu chuyện bằng những lời hỏi thăm sức khỏe, về công việc và gia đình... Nhiều người đã tâm sự với tôi rằng: “ĐHY Tụng, ngài quả là một mục tử nhân lành theo gương Chúa Giêsu Đấng chăn chiên lành, ngài sẵn sàng ra đi để tìm những con chiên lạc, những con chiên đau yếu thì ngài chữa cho lành”.

Ngài còn là người cha và là người thầy gương mẫu về mọi phương diện: Về cách sống, ngài đã sống đúng như lời ngài rao giảng, luôn sống theo gương Chúa Giêsu là bậc thầy chí thánh, ngài luôn kết hợp với Chúa Giêsu bằng lời cầu nguyện, bằng những hy sinh. Mặc dù bệnh tật hành hạ ngài, nhưng ngài không hề kêu than nửa lời. Mỗi khi cơn đau hành hạ, chỉ thấy ngài gồng mình chịu đựng. Ngài đã dâng sự đau khổ để kết hợp với những đau khổ của Chúa Giêsu. Ngài luôn là tấm gương sáng về việc mục vụ, nằm trên giường bệnh ngài luôn nhắc nhở mọi người tham dự thánh lễ hàng ngày, ngài luôn cố gắng dâng thánh lễ mỗi ngày, mỗi khi có thể. Bệnh nặng ngài không đi được, ngài ngồi trên xe lăn để dâng lễ, khi không dâng lễ được ngài nhờ một linh mục tới dâng lễ, ngồi trên xe lăn dự lễ ngài chắp tay cả buổi lễ để cầu nguyện. Là bậc thầy, ngài không chỉ dạy ở nhà trường, ngài còn dạy chúng tôi mỗi khi có dịp đến với ngài, dạy về kiến thức, dạy về nhân bản cách sống làm người, dạy cách làm việc, dạy mục vụ, dạy dỗ về đàng thiêng liêng: Ngài nói: “đi tu là để hiến thân, không phải là con đường tiến thân”.

Không chỉ là người cha, người thầy mẫu mực, ngài còn là người bạn của mọi người, của những người nghèo khó, của những người cô đơn tàn tật. Ngài quan tâm đến tất cả mọi người không phân biệt ai. Ngài đã từng làm tuyên uý của Cô Nhi viện Thánh Têrêxa Hà Nội. Ngài không chỉ phụ trách giáo xứ Hàm Long, mà ngài còn kiêm phụ trách cả Trung Tâm Bác Ái Bạch Mai. Ngài luôn yêu thương chăm sóc những người nghèo khó. Khi làm Giám mục, vì bận nhiều công việc của một chủ chăn, ngài không có dịp đến để chăm sóc người nghèo, nhưng ngài luôn nhớ đến họ trong lời cầu nguyện và trong tâm trí của ngài. Ngài không giữ tiền, nhưng khi những người gặp cảnh khó khăn đến xin, thì ngài nói với người giúp việc lấy tiền giúp đỡ họ. Có lần, chúng tôi đến chúc tết ngài, ngài mừng tuổi cho mỗi người chúng tôi 5000đ, ngài còn căn dặn chúng tôi: “các con không tiêu đến thì để dành cho người nghèo”. Quả thật, ngài luôn luôn nghĩ đến người nghèo khó, những người ốm đau bệnh tật, những người cô đơn không nơi nương tựa.

Ngài không chỉ là người yêu thương những người nghèo khó, mà ngài còn thực sự sống nghèo khó theo gương Chúa Giêsu. Nhiều người còn nhận xét một cách thái quá rằng: “ĐHY không có khái niệm về tiền bạc”. Quả thực, ngài có khái niệm về con số hơn là khái niệm về đồng tiền, có người nói: “xin ĐHY 100USD còn dễ hơn xin một triệu đồng VN”, bởi vì con số một trăm thì nhỏ hơn số một triệu rất nhiều. Ngài cũng không bao giờ giữ tiền. Lần kia, có một người con thiêng liêng của ngài chuẩn bị khấn đến mời ngài đi dự lễ, thấy ngài băn khoăn mãi, mọi người không hiểu có chuyện gì, một lúc sau ngài hỏi một linh mục cho ngài vay 100.000đ (một trăm ngàn đồng VN) để cho người con thiêng liêng đó.

Quả thật, ĐHY Phaolô-Giuse Phạm Đình Tụng là một người mục tử nhân hiền, luôn hết mình phục vụ đoàn chiên, là người cha và người thầy mẫu mực từ lời nói và việc làm, là người bạn của mọi người, là ân nhân của những người nghèo khó, là thân nhân của những người ốm đau bệnh tật, ngài còn là thầy thuốc mà Chúa dùng để chữa trị những vết đau thiêng liêng của những người tội lỗi.