KỶ NIỆM NGÀY “THÔI NÔI”

“Ấy con người khác chi hơi thở, vùn vụt tuổi đời tựa bóng câu” (Tv 144, 4).

Mới đó mà một năm đã trôi qua từ cái ngày bước lên “xe hoa”, mau quá !

Một năm qua đi nên chăng dừng lại một chút để càng thấy được ơn Chúa đầy dư trên đời mình. Nhận quá nhiều ơn mà không dừng lại để tạ ơn cũng như xin ơn để tiếp tục cuộc hành trình đầy gian khó này quả là điều thiếu sót.

Có lẽ nào ta quên được ngày ta lên “xe hoa” ? Một chút gì để nhớ hồng ân thánh hiến ấy, một chút gì để viết tự đáy lòng, một chút gì đó để trải lòng để một ngày nào đó ra đi cũng thật mãn nguyện.

Có người sẽ bảo là “vớ vẩn”, “vẽ vời”, “vu vơ” … nhưng thôi, có sao ta sống vậy vẫn hơn và, ta là ta chứ không phải là người khác.

Hoàn toàn là suy nghĩ tận đáy lòng, không phải hạ mình để được người ta nâng mình lên hay là “khiêm nhường ống điếu” như nhiều người vẫn nói.

Nhớ lại bài hát cộng đoàn hát lễ trong ngày lễ tạ ơn của Cố Linh mục G.B. Trần Văn Kim thân thương (nguyên Chánh xứ Phaolô Tống Viết Bường) thật dễ thương: “Tôi chẳng là gì sao Người gọi tôi, tôi chẳng là chi sao Người gọi tôi, tôi thật nhỏ bé như chim như chẹn, tôi là hạt cát ở giữa biển khơi sao người gọi tôi. Người gọi tôi giữa muôn người, Người gọi tôi giữa muôn loài, Người gọi tôi khi tôi chưa là tôi, …”. Lời bài hát ấy sao mà đúng quá với kẻ mọn hèn này.

Đạo đức: Gia đình cũng chẳng được đánh giá là đạo đức cho lắm. Cũng vì hoàn cảnh sinh nhai nên mấy mẹ con cứ phải tất bật với công ăn việc làm. Lễ Chúa nhật: không bao giờ bỏ, Lễ mi-sa: cũng cố thu xếp tham dự khi có thể.

Tri thức: Tứ chi phát triển, đầu óc chậm phát triển nên có mảnh bằng Đại Học quả là điều “ngoài sự mong đợi”.

Kinh tế: Gia đình với cái nghề truyền thống của ông bà ngoại. Sau 75, mấy mẹ con vật vã may gia công để kiếm cơm ngày 3 bữa. Gia đình chẳng bao giờ có đồng nào dư bỏ trong tủ. Suốt đời sống theo cái đường lối: ăn trước - trả sau (Cuối tháng lãnh tiền lương thanh toán cho các hàng quán)

Bầu trời như sụp đổ vào 17 giờ 10 phút ngày 29 tháng 12 năm 1994: Thiên Chúa đã an bài gọi Mẹ của thằng bé về với Ngài. Chôn cất Bà vừa xong: hai bàn tay trắng ! Liều mạng nhất là thằng bé dám đi xây mộ mà xây thiếu mới là điều đáng nói. Chúa an bài, sau vài tháng, thằng bé đã trả xong tiền xây mộ cho Mẹ !

Nhìn lại cuộc sống quả là rùng rợn: NGHÈO ! Cái nghèo nó cứ như muốn ôm chầm thằng bé và hình như thương gia đình thằng bé đến độ không hề muốn buông thằng bé ra thì phải. Ấy vậy mà Thiên Chúa lại thương và chọn cái thằng bé nghèo và cũng đầy những khiếm khuyết ấy.

Sau 12 năm: Tìm hiểu ơn gọi - Tập Viện - Kinh Viện Chúa gọi thằng bé làm linh mục của Chúa !

Nhiều lúc suy nghĩ, chẳng hiểu chuyện Thiên Chúa làm ! Thiên Chúa toàn làm những điều mà con người không hiểu và cũng chẳng tin !

Những ngày này, tháng này năm trước là những ngày vào “sa mạc” để gặp gỡ Đấng “Phu Quân của mình”. Những ngày này tháng này năm trước là dịp cầu nguyện và suy nghĩ trước sự lựa chọn, trước biến cố lớn nhất của cuộc đời.

Những ngày này, tháng này năm nay cũng là dịp để nhìn lại những ngày tháng hồng ân sống trong sứ vụ linh mục.

Nhớ lại chút kỷ niệm ngày xưa.

Sau khi nằm đất, sau khi nhận phép lành từ vị Giám mục chủ phong, sau khi lãnh Bí Tích, thằng bé choáng váng khi thấy mình trở thành linh mục của Chúa. Quả là hồng ân với thằng bé vì thằng bé chẳng dám nghĩ đến ngày ấy, nghĩ đến điều ấy. Thế nhưng, Thiên Chúa vẫn có cách của Ngài.

Người ta vẫn thường chỉ cách nói về con đường ơn gọi là: “Con đường chẳng mấy ai đi”. Vâng ! Đúng như vậy, vì nếu mà con đường ấy ai đi cũng được thì chẳng còn gì để mà nói cả. Khi bước vào “con đường chẳng mấy ai đi” ấy mỗi con người sẽ được Thiên Chúa thử thách mình bằng cách này hay cách khác. Với thánh ý nhiệm mầu, Thiên Chúa sẽ gọt dũa, Thiên Chúa sẽ mài mòn những góc cạnh nơi con người của mình để Thiên Chúa sử dụng theo như ý Ngài muốn.

Trên “con đường chẳng mấy ai đi” của thằng bé, phải nói là Chúa thương và Chúa ban cho quá là nhiều ơn để rồi thằng bé mới đi đến ngày hôm nay. Nếu như không có ơn Chúa thì thằng bé đã ngã và giờ này không biết thằng bé đã trôi dạt về đâu ?

Một điểm đáng nhớ trong cuộc đời thằng bé đó là vì thằng bé không hề biết nịnh, có sao sống vậy để rồi những người không cùng tính cũng nết sẽ rất khó chịu và có thể đi đến việc loại trừ.

Con đường đang đi thật phẳng phiu ấy bỗng đến một ngày, một ngày u ám đến với thằng bé. Chuyện là một bậc vị vọng làm gì đó để được một người nào đó “tôn vinh” 13 điểm “tốt” của Ngài. Lẽ ra, Ngài phải cầu nguyện nhiều và cầu nguyện nhiều để xem Thiên Chúa nói gì với mình về 13 điều “tôn vinh” ấy như Đức Cố Giáo Hoàng Gioan XXIII, đàng này, Ngài lôi thằng bé ra và bảo thằng bé chính là tác giả của 13 điểm “tôn vinh” ấy. Làm sao mà thằng bé có khả năng làm chuyện ấy, ấy vậy mà Ngài lại chỉ cho thằng bé là tác giả. Đau lắm ! Nhục lắm khi bậc vị vọng nói như vậy với thằng bé. Chuyện ấy xảy đến như một lần nữa xác tín rằng con đường mà thằng bé đang đi khó thật ! Chẳng mấy ai chịu đi cũng đúng thật !Khó quá !

“Con đường chẳng mấy ai đi” tưởng chừng như khép lại với lời nhận định của bậc vị vọng. Thế nhưng, tin vào tình thương và sự quan phòng của Chúa, thằng bé tiếp tục đi.

Đau lắm chứ ! Nhục lắm chứ ! khi mà người ta vu khống cho mình, khi mà người ta như muốn chặn con đường của mình lại. Thiên Chúa, trong thẳm sâu, Ngài vẫn có cách của Ngài.

Biến cố ấy, thật ra, nếu ta nhìn dưới ánh mắt của Thiên Chúa, đó là hồng ân. Qua đó, nếu ta lắng sâu với Chúa, Chúa sẽ nói với ta thật nhiều điều …

Lên “xe hoa” rồi nhưng vẫn nhớ những biến cố ấy trong cuộc đời để nhắc nhở mình phải sống tốt hơn, khiêm hạ hơn, từ tốn hơn trước mọi người và nhất là những người nghèo khổ tất bạt. Bài học mà bậc vị vọng ấy để lại trong thằng bé đó là thằng bé đừng bao giờ kết án người khác nhất là khi không có chứng cứ. Bài học đó còn là bài học đừng bao giờ làm tổn thương người khác, bài học đó còn là bài học đừng bao giờ xu nịnh kẻ có chức có quyền, bài học đó còn là bài học đừng bôi tro trát trấu vào mặt người khác …

Cái gì nó cũng có hai mặt. Sự đau đớn và tủi nhục thằng bé cam chịu là bài học quý cho thằng bé. Thằng bé sẽ không làm tổn thương người khác như bậc vị vọng ấy đã làm tổn thương cũng như muốn đẩy thằng bé khỏi con đường mà thằng bé đang đi. Thằng bé mãi mãi vẫn nhớ và cầu nguyện cho kẻ làm tổn thương thằng bé dù cho người ta có ghét, có muốn hãm hại thằng bé đến mức nào đi chăng nữa. Mỗi ngày dâng Thánh Lễ, thằng bé luôn nhớ cầu cho những kẻ hãm hại nó, những kẻ ghét hại nó.

Thật ra mà nói, nếu con đường đi mà bằng phẳng hết thì ta sẽ chẳng cảm thấy nó có ý nghĩa với ta, nó sẽ có giá trị đối với ta.

Lẽ bình thường khi có nhiều và nhiều người ủng hộ, cầu nguyện, nâng đỡ ta trong con đường “chẳng mấy ai đi ấy” nhưng cũng có những người hãm hại ta, chống đối ta, chà đạp ta và muốn loại trừ ta.Ngày xưa Chúa Giêsu cũng vậy, cũng có người theo và cũng có người chống và thậm chí còn giết Ngài nữa. Ngày nay, ta bị chống, ta bị vu khống, ta bị chửi rủa, ta bị chà đạp nhưng ta chưa bị giết như Thầy Giêsu. Thầy Giêsu còn bị giết huống hồ gì là mình ! Và có khi mình vì công lý, vì sự thật mà bị giết thì cũng hay đó chứ ! Vì khi ấy ta mới “trở nên đồng hình đồng dạng với Thầy Giêsu”.

Tất cả mọi biến cố to nhỏ trong cuộc đời của ta đều là hồng ân của Chúa thôi. Ngay như cái biến cố gửi thằng bé về vùng truyền giáo nghèo này cũng vậy.

Mới lên “xe hoa” chưa được 24 tiếng đồng hồ, qua biểu quyết của Hội Đồng Tỉnh, Cha Giám Tỉnh “xấu bụng” ký ngay cái quyết định gửi “cô dâu” về ngay cái vùng truyền giáo nghèo.

Thật sự ra mà nói: “Tất cả là hồng ân”.

Nói Cha Giám Tỉnh “xấu bụng” Ngài rầy chết ! Không ! Ngài và Hội Đồng Tỉnh qua ơn của Chúa Thánh Thần đã cho thằng bé về vùng truyền giáo là điều rất tốt. Chính ở cái mảnh đất truyền giáo này mà thằng bé cảm nhận được ơn Chúa cũng như nhiều bài học mà thằng bé chưa bao giờ được học trong những ngày mài ghế Kinh Viện.

Tạ ơn Chúa, cảm ơn Cha Giám Tỉnh và quý Cha đã gửi thằng bé về vùng nghèo này.

Vùng truyền giáo nghèo này không chỉ nghèo về vật chất, nghèo về tiền bạc nhưng còn nghèo và quá nghèo về tinh thần, nghèo về tri thức, nghèo về nhân bản, nghèo về lối sống nữa.

Nhiều lần nhiều lúc cái cách lối cư xử của họ cũng làm cho thằng bé buồn lòng nhưng suy đi nghĩ lại, tính tới tính lui sao mà thấy thương họ qúa. Cho dù họ có bạc tình bạc nghĩa với mình nhưng trong thâm tâm, mình sống hết mình hết sức với họ, và cũng trong lòng tin, Thiên Chúa sẽ biến đổi lòng họ và cũng biến đổi lòng mình. Thiên Chúa sẽ giúp họ cộng tác với thằng bé hơn, cảm thông với thằng bé hơn và ngược lại, Thiên Chúa cũng đổ thêm tình thương nơi thằng bé để “lòng chạnh thương” của Chúa luôn được thằng bé thể hiện nơi vùng đất nghèo này.

Thế nhưng, có một điều lạ đang thôi thúc trong tâm khảm thằng bé là thằng bé xin được ở mãi với những vùng nghèo như thế này, những người nghèo như thế này. Mỗi lần nghĩ về vùng nghèo và đặc biệt vùng biển mặn nghèo này, thằng bé chỉ xin Chúa thôi thúc các đấng có trách nhiệm trong nhà dòng cho thằng bé ở với người nghèo cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.

Ở cái vùng truyền giáo nghèo này lại cần và cần lắm lời cầu nguyện, sự nâng đỡ bằng cách này cách khác. Dù còn thiếu nhiều lắm nhưng thằng bé cảm thấy thật hạnh phúc. Có nghèo đi chăng nữa về vật chất nhưng không nghèo về tình thương, về sự chia sẻ của những người thân quen.

Hạnh phúc nhất là được sống giữa người nghèo và được chết giữa người nghèo. Đó chính là nguyện ước cuối cùng của thằng bé mà Cha Giám Tỉnh, Cha Thành Tâm, Cha Quang Uy và vài Cha khác thân thương vẫn gọi với cái tên hết sức là ấn tượng “Thịnh Down” này.

Một năm qua đi nhìn lại mình còn nhiều và nhiều khiếm khuyết quá ! Nhất là khi đối bước vào “Năm Thánh Linh Mục” mà Đức Thánh Cha vừa đặt ra, thấy mình còn và còn nhiều hạn hẹp để sống con đường “chẳng mấy ai đi” này. Thế nhưng, tin tưởng vào ơn Chúa, thằng bé lại tiếp tục lên đường. Ơn của Chúa hình như cứ tuôn chảy và tuôn chảy trên cuộc đời thằng bé để rồi bất cứ lúc nào trong cuộc đời, thằng bé đều thốt lên: “Hiện tôi có là gì là bởi ơn Thiên Chúa” (1 Cr 15, 10)

Không phải đi tu cho đến ngày khấn dòng là hoàn tất, không phải đi tu cho đến ngày lãnh sứ vụ là hoàn tất. Tu là tu cả đời chứ không phải đến ngày khấn dòng, ngày lãnh sự vụ là xong. Càng nhìn vào đời tu ta càng thấy mình nhỏ bé, đầy khiếm khuyết và cần phải tu chỉnh nhiều hơn nữa. Đời tu chỉ hoàn thành và trọn vẹn trong cái ngày mà ta nhắm mắt xuôi tay ở trong nhà dòng, ở trong vòng tay của anh em trong dòng và trong vòng tay của người nghèo.

Khó và khó lắm để hoàn thành đời tu như vậy bởi vì bản tính mỏng dòn non yếu của phận người. Thế nên, cần lắm, cần lắm những lời cầu nguyện và sự nâng đỡ tinh thần và vật chất của những người thân quen, của những tấm lòng thơm thảo.

Nếu không có những người thân quen, không có những tấm lòng thơm thảo làm gì mà thằng bé sống được cho đến ngày hôm nay.

Không thể nào quên được ơn của người Mẹ hiền yêu dấu nay đã khuất.

Không thể nào quên được ơn của người Cha già cả đời khiêm tốn và lặng lẽ ngày ngày vẫn cầu nguyện cho con.

Không thể nào quên được ơn của Mẹ Nhà Dòng,

Không thể nào quên được ơn của thân bằng quyến thuộc và tất cả những ai đã đến, đã giúp đỡ, đã thương yêu chăm sóc thằng bé.

Tin vào ơn Chúa và tình thương cũng như sự nâng đỡ của nhiều người, thằng bé lại vui vẻ, hăng say hiện diện và sống với người nghèo ở cái vùng truyền giáo nghèo này.

An Thới Đông, tháng 6 năm 2009

những ngày kỷ niệm “thôi nôi”