Kim Lệ

Có đôi khi ta muốn mình trở lại

Thời học sinh thơ dại , vô tư

Sáng cắp sách đến trường

Chiều tung tăng chạy nhảy

Hồn nhiên nói cười

Chẳng e ngại, đắn đo

Có đôi khi ta muốn mình tự do

Lang thang khắp phố phường,lối ngõ

Hát lời tình tự,

Không chút âu lo

Không chút muộn phiền

Tự tại, an nhiên

Có đôi khi ta muốn được bình yên

Nhưng đâu dễ tìm một nơi thanh vắng

Giữa Sài Gòn xôn xao

Giữa náo nhiệt cuộc đời

Toàn những lời gian dối

Rao bán tình người…

Có đôi khi ta muốn mình rong chơi

Đến những nơi chân người chưa đến

Ngã lưng trên đồi mà ngắm sao rơi

Ngồi bên bờ suối vắng

Ngắm bóng mình

Mà lặng nghe tiếng gió thở than

Có đôi khi ta bỗng thấy bàng hòang

Vì cuộc sống không là điều viên mản

Như đóa phù dung

Sớm nở tối tàn

Như đóa mai vàng

Rực rỡ đó rồi tả tơi…ai biết ?

Có đôi khi ta thấy mình tha thiết

Yêu mọi người

Yêu tiếng dế trong đêm

Yêu tiếng mưa rỉ rả bên thềm

Yêu mắt ai nhìn không nói

Và yêu nụ cười đắm đuối ai trao

Là vậy đó! Có đôi khi… vậy đó!