Phá thai ở Việt Nam hiện nay là một thực trạng đau lòng, chúng ta dễ dàng đọc thấy trên báo chí, trên các trang Web, qua các số liệu thống kê và nhất là qua chứng kiến mỗi ngày. Hình như tình trạng này càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn vì quan điểm sai lầm của các cá nhân và xã hội về quyền sống của các trẻ thơ vô tội. Vậy ai là người đã và đang thực hiện những hành động phi nhân là giết hại sự sống các sinh linh bé nhỏ, giết hại thế hệ tương lai của đất nước và nhân loại?

1. Ông Nhà Nước

Không thể chối cãi được rằng Ông Nhà Nước là người có “công đầu” trong giết ạhn các thai nhi qua các chỉ thị, các chính sách Dân số và kế hoạch hoá gia đình (DS&KHHGĐ).

Nhớ lại lần tư vấn cho một cô giáo cấp II ở một trung tâm phá thai của Nhà nước, tôi mới thực sự hiểu được sự thâm hiểm của ông nhà nước. Cô Hoa là một giáo viên, đã lập gia đình và có 2 đứa con gái. Vợ chồng cô đang mong muốn có một cậu “quý tử” để nối dọi tông đường. Thế là họ có được kết quả khi cô mang thai được 6 tháng. Họ đang trông mong đến ngày đứa bé chào đời. Đùng một cái chính sách của Thủ Tướng Chính Phủ ập tới: Các công chức nhà người phải thực hiện nghiêm chỉnh chính sách DS&KHHGĐ, thế là cô phải đến trung tâm để giải quyết đứa con trong bụng. Trước đi đến quyết tịnh này cô Hoa và chồng cũng đã phải đắn đo suy nghĩ nhiều, nhưng vì miếng cơn manh áo, nên đành chấp nhận chọn “bỏ đứa bé”, để cô được tiếp tục dạy học mà không bị nghỉ việc.

Đó là chuyện chúng tôi tận mắt chứng kiến, nhưng có biết bao nhiêu chuyện khác nữa như: “Bị phạt lúa vì sinh con thứ ba”, “Bị nghỉ việc, cách chức vì phá vỡ kế hoạch dân số”. Gần đây báo chí còn bàn đến những dịch vụ công công treo bảng “Hút Thai” như những bảng hiệu bình thường trên đường phố Hà Nội. Chúng ta phải nhìn nhận rằng các bệnh viện và các dịch vụ tư nhân này đã được Ông Nhà nước cấp phép hành nghề thì nó mới có thể tồn tại. Và như thế Ông Nhà nước là đầu mối chính thức cho việc giết hại các thai nhi. Chúng ta sẽ “rùng mình” khi biết rằng chính sách DS&KHHGĐ này được đặc biệt thực hiện cho các bệnh viện, với những chỉ tiêu gắt gao mà các Y, Bác sĩ phải thực hiện.

Câu chuyện thương tâm mà chúng tôi chứng kiến phần nào nói lên điều đó. Chị Hiền có thai được 7 tháng thì gia đình khuyên đến bệnh khám thai để biết thai có phát triển bình thường không và nhất là biết con trai hay con gái. Sau một này vợ chồng chị đã choáng váng khi nhận được kết “quái thai” và lời khuyên của bác sĩ là nên bỏ đứa bé. Họ đã dằn vặt cả ngày mới tin theo lời bác sĩ là bỏ đứa con, dù họ không muốn chút nào. Nhưng khi đứa bé bị sinh non là một cháu trai rất dễ thương, chỉ bị hở môi một chút. Vợ chồng chị Hiền đã khác lóc hối hận vì nghe theo lời bác sĩ mà giết mất đứa con. Anh ban tôi có lý khi cho rằng “Đó chỉ là tai nạn của chính sách Ds mà thôi”.

Có thể nói những quy định về chính sách DS&KHHGĐ hiện nay đã cách này hay cách khác “ép” người dân phải phá thai.

2. Những chiếc áo dính máu

Một bác sĩ thân thiết “bật mí” với tôi về nguyên nhân chính dẫn đến hành động “bất nhân” của nhiều Y bác sĩ với các thai nhi là vì: “Họ lại là những người trực tiếp kiếm sống bằng việc giết các thai nhi, phá càng nhiều thì họ càng được nhiều tiền, giải quyết các thai càng lớn thì thù lao lại càng cao”. Tình trạng này xảy ra trong tất cả các bệnh viện, nhưng rõ nét nhất vẫn là ở các trung tâm phá thai tư nhân.

Theo tin của Vietnam.net ngày 22/07/2009: Bất chấp Pháp lệnh về Hành nghề y dược tư nhân, dịch vụ phá thai “chui” vẫn xuất hiện nhan nhản ở Hà Nội và Sài Gòn”. Kiểm tra Nhà bảo sanh Thiện Tâm quận 12, người ta nhận thấy cơ sở này vẫn tiếp nhận các ca yêu cầu nạo phá thai, trong đó có một số bệnh nhân chỉ mới 16 - 17 tuổi. Riêng trong tháng 6, sổ ghi chép ghi nhận có 42 nạo phá thai, trong đó có 17 ca phá thai bằng thuốc, 13 ca cho sinh non.

Còn ở theo báo thanh niên ngày 3/9/2009 thì ở Hà Nội có những phố Phá thai mọc lên công khai, khách đến phá thai đông và nhộn nhịp như đi mua sắm. Phóng viên bài viết này cho hay: “Dù đã chuẩn bị tinh thần, chúng tôi vẫn tá hỏa vì cứ chốc chốc, lại có những người nam hoặc nữ mặc áo blouse trắng giơ tay ra vẫy. Chi chít những tấm biển quảng cáo sản phụ khoa mọc lên ven đường. Ngoài những biển quảng cáo đơn thuần còn có những tấm biển có nội dung... “hút thai””. Đó chỉ là tình hình ở hai Tp. Hà Nội và Sài Gòn và nếu tính rộng ra 58 tỉnh thành khác nữa thì số bệnh viện, dịch vụ phá thai sẽ là vô số kể. Chúng ta cũng nên biết rằng, chỉ những Y bác sĩ chuyên khoa mới được phép thực hiện việc pha thai. Như thế mỗi ngày sẽ có hàng trăm chiếc áo blouse trắng đổ máu các thai nhi.

3. Ông Bà Nội Ngoại

Người ta sẽ cho là chuyện hoang đường vì “làm sao có chuyện ông là lại đi hại cháu của mình”, nhưng trong thực tế ở Việt Nam đó là chuyện “thường ngày ở huyện”.

Thường thì khi con cái lỡ lầm hay vượt kế hoạch (sinh con thứ 3), thì các ông bà bắt con mình phải đi bệnh viện để giải quyết các thai trong bụng. Họ muốn giữ thanh danh cho gia đình, họ muốn chọn cái lợi cho gia đình và cho con của họ. Họ quên mất phẩm chất đạo đức luân lý và nhất là xem thường sự sống của con cháu mình.

Gần đây, có ông Thành từ Quãng Ngãi vào gặp chúng tôi để được thắp nén nhang cho một thai nhi mà ông bảo là cháu nội của ông. Ông kể lại rằng, con trai thứ hai của ông đã thương một cô bạn cùng lớp 12, hai đứa đã “ăn cơm trước kẻng” và nay cô gái đã mang thai được 4 thàng. Ông định lo đám cưới cho con, nhưng không may thay, con trai của ông phải đi nghĩa vụ quân sự và cô gái lại đậu vào đại học. Thế là chuyện cưới xin không thành, ông đã khuyên răn cô con dâu tương lai giữ đứa bé, để chờ con trai ông trở về sẽ tổ chức đám cười. Nhưng gia đình cô gái không chấp nhận, họ ép buộc cô gái phải giải quyết cái thai càng sớm càng tốt, để dự thanh danh cho gia đình, không để làng xóm chê cười và nhất là để con gái của họ tiếp tục học hành. Thế là họ đã dẫn con gái vào Sài Gòn để phái thai. Ông Thành đi theo vào, với mong muốn khuyên can, nhưng mọi chuyện đã muộn, đứa cháu của ông đã chết từ bao giờ. Ông ân hận vì không thể can ngăn, nên tìm đến với chúng tôi để xem thử cháu của ông có được một ngôi mồ yên nghỉ hay không và thắp cho cháu vài nén nhang tạ lỗi. Đó là một trong những trường hợp chúng tôi trực tiếp gặp, còn nhiều lắm những ông bà nội ngoại là tác nhân dẫn đến việc đổ máu các thai nhi vô tội.

4. Cha mẹ của các thai nhi

Họ là những người đã có cuộc sống buông thả, hưởng lạc dục tình hay có chồng hẳn hoi, nhưng không giám nhận lấy trách nhiệm làm bố mẹ. Vì thiếu hiểu biết nên họ đã ân thầm đi đến các bệnh viện và các trung tâm để giải quyết hậu quả.

Tôi đã gặp Loan, một sinh viên trường Đại học Công Nghiệp, em đã tìm đến một trung tâm phá thai tư nhân ở Sài Gòn để giải quyết cái thai 5 tháng. Cô đã “sống chung” như vợ chồng với một anh chàng họ sở. Khi phát hiện nàng có bầu, anh chàng đã đánh “bài chuồn”. Loan kể lại trong nướv mắt, cô giữ cái thai để mong muốn anh ta cưới cô, nhưng không ngờ…Và cô phải dấu cha mẹ và người thân và tự mình đi giải quyết hậu quả. Thế là thai nhi vô tội đang phát triển bình thười bị loại bỏ.

Có vô số những bà mẹ “bất đắc dĩ” khác cũng có chung một giải pháp nhanh nhất như thế để giải quyết “hậu quả” của mình. Như thế, vô tình họ đã tự tay sát hại những đứa con của họ mà không hề hay biết gì về quyền sống của các em cũng như những hậu qua về các mặt thể lý và tinh thần mà họ sẽ phải hứng chịu.

Bên cạnh đó, hiện nay ở Việt Nam tình trạng các cặp vợ chồng trẻ có xu hướng chọn lựa giới tình của các thai nhi bằng việc siêu âm. Theo trang Kinh tế và Đô thị ngày 11/06/2009 thì, “tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương, có khoảng 1/3 các ca nạo phá thai có liên quan tới giới tính thai nhi”. Và như thế những cha mẹ của các thau nhi lại tự nguyện đi phá bỏ những đứa con, là kết quả của chính tình yêu vợ chồng của họ một cách tự nhiên, vì ích kỷ hay vì không thích con trai hay con gái.

Từ thực tế phủ phàng trên, chúng ta nhận thấy có quá nhiều người đang “nhúng tay” vào việc “đổ máu” các thai nhi một cách vô tội vạ ở Việt Nam hiện nay “Từ ông lớn đến ông bé”. Phải chăng họ không biết việc sát hại các thai nhi là một tội ác chống lại nhân lại, một tội ác xúc phạm đến quyền sống của chính các hài nhi vô tội và nhất là chống lại Thượng Đế là chủ sự sống của các em?

Chúng tôi không có quyền phán xét họ, nhưng dám chắc rằng với những gì họ đang thực hiện cho thấy họ tự cao tự đại cho mình cái quyền trên các thai nhi, họ tự đưa ra hằng ngàn lý do để biện minh cho hành vi phi nhân của mình. Dần dần tội ác này trở thành một việc làm bình thường trong một xã hội “lương tâm không bằng lương tháng” này.

Chúng tôi ngạo muội “điểm mặt” những thành phần đã và đang tiếp tục làm hại các thai nhi. với mong muốn nhỏ mọn là họ nhận ra những sai lầm của mình và biết quý trọng sự sống của các thai nhi vô tội, nhất là đừng “tra tay” giết hại các em nữa. Và đồng thời cũng muốn cảnh tỉnh với ai đó rằng: “Tiếng các thai nhi vẫn văng vẳng ngày đêm: ‘hãy cứu con’, ‘hãy giúp con’, ‘hãy cho con được sinh ra làm người’ . Nhưng có mấy ai nghe chăng những lời van xin thống thiết đó của các em?