MỜI THEO DÕI CUỘC CHƠI XƯỚNG HỌA (2)

Cho đến khuya 11-12, bài mới nhất được ghi số 43. Càng về sau, càng thêm những bài lý thú, có cả một bài thuận nghịch độc. Xin mời quý độc giả thưởng thức những bài mới, từ bài 8 đến 20. Chúng tôi giới thiệu cả những bài còn sai luật bằng trắc, vì đây là cuộc chơi, trong một bầu khí vui tươi, cởi mở, đón nhận. Bài số 12 là bài văn xuôi đầu tiên, xin được xếp vào chỗ kết thúc của đợt thông tin thứ hai này.

Trò chơi này phát xuất từ lời đoan hứa giữ gìn khiết tịnh. Để thấy rõ hơn về chiều sâu của những vần thơ chia sẻ, bạn đọc đừng quên xem lại lời mời gọi này ở:

http://huongvedaihoidanchua.net/doanhuakhiettinh/3445.html

Lm TRĂNG THẬP TỰ

Bài 8: MẸ KHIẾT TRINH.

Ánh sáng xua đi quá khứ đen,
Từ lời trinh nữ ngát hương sen.
Tổ tông mất phúc: tổ tông lỗi,
Dòng dõi được ơn: dòng dõi khen.
Hai tiếng xin vâng danh thánh trọng,
Một câu phó thác phận tôi hèn.
Đơn sơ khiết tịnh nơi đầm đục,
Vượt trội ngàn hoa hương ngát chen.

Bùi Nghiệp

Bài 9: GỞI NGƯỜI THIẾU NỮ

Giữa chốn thế trần đổi trắng đen,
Xin em khiết tịnh tựa hoa sen.
Thanh cao giữ ngọc: thanh cao quý!
Trong trắng gìn vàng: trong trắng khen!
Giống Mẹ đồng trinh vâng Chúa trọng,
Như Bà trong sạch nhận tôi hèn.
Kìa xem sen nở nơi đầm nước,
Nào có vương bùn đục lấn chen.

Bùi Nghiệp

Bài 10: DÂNG MẸ TẤM LÒNG SON

Trần tình thế thái có còn đen?
E ấp thẹn thùng những nụ sen
Trong trắng vươn lên ai đã biết
Đoan trang hiền dịu chúng thầm khen
Lòng trinh tỏa ngát gìn thanh khiết
Hương vị bay cao khỏi đớn hèn
Gìn giữ muôn ngày về bến Mẹ
Thanh nhàn giải thoát khỏi tranh chen.

Thuận Hiếu

Bài 11: THÌ THẦM DÂNG MẸ

Muôn ngàn trùng vợi chốn bùn đen
Le lói bên đời những nụ sen
E lệ hé môi cầu khẩn nguyện
Thẹn thùng nhếch miệng ngợi ca khen
Tung hô mẹ cả muôn trìu mến
Khiêm hạ con thơ chốn thấp hèn
Thầm nguyện Trời cao Ngài chứng giám
Trinh nguyên con Mẹ chẳng bon chen

Thuận Hiếu

Bài 13: NỖI NIỀM MÂU THUẪN

Có lúc đời con tựa đêm đen
Dù lòng mong ước trắng như sen (*)
Phàm nhân yếu đuối luôn đáng trách
Thánh Mẫu trinh nguyên được chúc khen
Xin Mẹ chở che thương nâng đỡ
Dìu con thẳng tiến tránh yếu hèn
“Xin vâng” với Mẹ, con phó thác
Con vững tin yêu, chẳng bon chen

TRẦM THIÊN THU

Bai 14: NIỀM TIN

Ðường đời rong ruổi mãi tối đen
Ước mơ có được ít hương sen
Ðiểm tô cho bớt cơn hiu quạnh
Nghiệm thấy tình đời vẫn đáng khen
Ai ơi! nhớ nhé: đời thế đấy
Có lúc cao sang, có lúc hèn
Cao cả trên hết: Tin nơi Chúa
Sẽ thấy cuộc đời bớt bon chen.

Song Kiều

Bai 15: ĐỜI CON CÓ MẸ

Bầu trời đêm tối một màu đen
Kìa ai đứng đó giữa đầm sen
Trên cõi trời cao tung hô Mẹ
Khắp chốn dương gian hát ca khen.
Ánh sáng lung linh xua đêm vắng
Bóng tối âm u nhuốm tội hèn
Gian khổ ngày đêm con dâng Mẹ
Tội lỗi gian trần con chẳng chen.

Quân Tuấn Anh

Bài 16: E VÀ MỚI

( Mến tặng các cháu tuổi vào đời)

Mẹ, từ Ý Chúa thuở Ê Đen,
Thanh thoát vào đời tựa đoá sen,
Sốt sắng theo Con luôn tỉnh thức,
Trầm ngâm mến Chúa mãi ca khen.
Khuyên người xa lánh phường sa đoạ,
Nguyện Chúa xót thương kẻ mọn hèn.
Nhất trí đồng tâm trông cậy Mẹ,
Noi gương khiết tịnh chẳng bon chen…

Thế Kiên Dominic s/n 1918

Bài 17: DÂNG MẸ ĐỜI CON

(thân tặng các kỹ nữ)

Con dâng lên Mẹ trái tim đen,
Nửa đời hương phấn, kiếp con sen,
Xé nát đời con đôi dòng lệ,
Con tha thiết lắm một lời khen.
Nay con ra đi lòng nguyện nhủ,
Có Mẹ đời con sẽ hết hèn.
Con về với Mẹ trên đường mới,
Đời con có Mẹ, hết bon chen.

Lm Jos. Phạm Ngọc Ngôn, Csjb

Bai 18: MẸ YÊU

Bóng tối tràn ngập một màu đen
Con quỳ lặng lẽ với đóa sen
Đem dâng lên Mẹ đầy tha thiết
Cố sống thật ngoan để Mẹ khen
Đôi lúc con buồn nhưng không nản
Vì con có Mẹ, chẳng yếu hèn
Dù cho cuộc sống đầy gian khổ
Lòng con thanh thản, chẳng bon chen.

DANUBE BLEU
5.10.12.2009

ROSALIE LÊ THỊ BÍCH HÀ

Bài 19

Khu vườn, thủa ấy tại E- đen.
Đẹp lắm, dặt dìu những bóng sen.
Quỷ dữ chen vào, lời dối trá.
Người hiền vương bẫy, nhận ca khen.
Khổ đau, người trần chịu từ đó.
Hạnh phúc, Chúa Trời đoái kiếp hèn.
Đổi mẹ, E-va, người Mẹ mới.
Trinh thai, Vô Nhiễm, Phúc đan chen.

Trinh Nguyên

Bài 20

Nghe quỷ, E-va, tạo kiếp đen.
Nào ngờ giòng dõi, một bông sen.
Quỷ ma độc giữ, lời nguyền rủa.
Thiên Sứ hiền lành, cất tiếng khen.
Rắn độc rập rình, tìm cắn gót.
Chúa thương che chở, giữ người hèn.
E-và được đổi, Eva mới.

Giáo hội, nhờ Người, phúc nở, chen.

Trinh Nguyên

Bai 12: SEN GIỮA LẦY

Về thăm vườn cũ thuở Ê-đen
Thanh thoát ô kìa một đóa sen.
Trong trắng giữa lầy trong trắng gọi
Lặng thầm trên sóng lặng thầm khen.
Gọi mời ai giữ gìn cao quý
Khen ngợi Ai thương đoái mọn hèn.
Hướng tạ ơn Trời chưa nháy mắt
Ngoảnh nhìn sen đã nở đua chen.

Vào một buổi chiều, rất lâu sau cái ngày bị trục xuất khỏi chốn địa đàng, tôi, E-và, lại được Đức Chúa mời về thăm vườn xưa.

Ê-đen, ôi cái tên gợi nhớ bao ngày tháng rất xưa, xưa nhưng chưa bao giờ cũ! Nơi bắt đầu. Nơi kết thúc. Để lại bắt đầu… “A-đam, anh ở đâu?” Trên đường về, tôi đã đưa mắt quanh quất, thầm mong gặp lại chàng, gặp lại chính chàng, thuở ban đầu. “Dù chính em là người đã đưa tay hái và trao cho anh trái cây giữa vườn, anh vẫn không hiểu là em đã dành tất cả cho anh sao, và chỉ riêng anh thôi? Với em, anh quan trọng biết bao! Em đã phản bội Đức Chúa chứ nào đã phản bội anh? A-đam! A-đam! Anh của em! Anh ở đâu?”

Đang miên man với những khắc khoải hàng ngàn năm, cửa vườn đã ngay trước. “Lạy Đức Chúa, hành trình về lại chốn xưa dài như đêm trắng, lúc tưởng chừng quỵ ngã trong đơn côi lại kết thúc chẳng ngờ. Chẳng ngờ như ngày xưa con đã phải xa lìa chốn thiên thai, xa lìa Ngài và cũng xa lìa tình yêu chàng”…

Tôi vẫn còn nhớ rõ những lưỡi gươm sáng lóe trong vườn của các thần hộ giá ngày xưa đó. Làm sao có thể quên được thứ ánh sáng sắc lạnh như ánh chớp nhạt nhòa dấu chân sót lại, xóa vết đường đi lối bước về địa đàng. Tất cả ở phía sau. Qua mất rồi khi mặt đất dưới chân tôi đen ngòm gai góc, còn không gian là màu xám tang thương.

Bất giác tôi lo sợ. Có lưỡi gươm nào sẽ cản lối, có lưỡi gươm nào phải đâm thâu khi tôi tiến vào?

Thật ngạc nhiên! Lối về không… như ngày ra đi. Đón tôi là các thiên thần - bé thơ tung tăng đùa chơi bên những cành hồng rực rỡ rung rinh trong gió. Quá nhiều bé thơ! Nhiều không kể xiết! Ngào ngạt hương! Nồng nàn quá hương… Tình Yêu! Trái tim tôi bỗng đập mạnh. Hơi thở tôi bỗng dồn dập. Tay chân tôi bỗng run rẩy. Chính là chàng và tôi đã nhìn thấy nhau lần đầu tiên trong vườn Tình này. Tóc tôi thơm. Và bàn tay chàng ấm nóng. Tôi lại thấy chúng tôi trong trò chơi trốn tìm, trong cái nhìn trong veo và tiếng cười rổn rảng thơ ngây.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Có ai đang gọi mẹ. Không phải một tiếng gọi, mà rất nhiều tiếng gọi. Đưa mắt nhìn tôi thấy các thiên thần - bé thơ đang nhoẻn cười. Từ ngày Aben mất và Cain ngược xuôi trên mặt đất, tôi chẳng còn nghe tiếng gọi “Mẹ ơi”. Bà mẹ của chúng sinh mãi không được ai gọi là mẹ nữa. Có phải vì thế mà các con trai, con gái, con của tôi, những đứa con tôi có được nhờ Đức Chúa, đã dần từ chối quyền làm mẹ, làm cha?

Nỗi khát khao nghe được tiếng “Mẹ ơi” tưởng chừng đã chết lịm phút chốc trỗi dậy. Tôi là ai? E-và. E-và nghĩa là gì nếu không phải là mẹ? Sự cách chia với chàng, A-đam, đã che lấp cái tên E-và do chính chàng trao tặng. Quá lâu rồi! Tôi đánh mất giữa cơn quay quắt thương nhớ chàng và sự vắng bóng tiếng con trẻ bi bô.

Đôi chân thôi thúc tôi tiến đến gần thiên thần - bé thơ. Tôi đưa tay. Có khoảng cách giữa bàn tay tôi và bé thơ. Không chạm đến được. Tôi khom mình. Vẫn không chạm vào được. Tôi quỳ xuống. Vẫn không thể chạm được. Trước bà mẹ già nua với bàn tay nhăn nheo và lớp áo sống nhàu nát bụi bặm ngàn năm tuổi, các thiên thần - bé thơ không bỏ chạy mà vẫn bi bô “Mẹ ơi” và đưa tay vẫy gọi. Tôi rướn người gắng thêm chút nữa nhưng…Tôi cảm thấy bất lực và đổ sụp. Khi hàng mi khép lại, hình ảnh A-đam xuất hiện trong đầu tôi. Vẫn luôn là chàng. “Giá mà có anh ở đây. Một người mẹ dường như không đủ. Con chúng ta cần có một người cha nữa. Một mình em, em không thể, em không thể…”

Bỗng nhiên tôi thấy mình được nâng lên, càng lúc càng được nâng cao hơn. Tôi cảm thấy một làn gió mơn trớn khắp người. Mở mắt, tôi thấy mình đang lướt đi trong không trung giữa muôn vàn thiên thần – bé thơ. Những đôi cánh trắng muốt vẫy đập. Những bàn tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ, tay, chân, eo, trước ngực cũng như sau lưng tôi. Trái tim buốt giá dần ấm áp nhờ cặp má bầu bĩnh của con trẻ áp sát đòi sữa. Đôi tay mỏi mệt rã rời được cất cánh bay cao, đôi chân nặng nề lấm lem được nhấc bổng lướt nhanh bởi hàng trăm bé thơ quấn quýt ấp ôm.

Chớp mắt tôi đã về giữa vườn. Tiếng cười trong veo và những đôi cánh trắng xa dần. Giữa vườn còn mình tôi.

Con rắn. Trái cấm. Trần truồng. Đức Chúa. Cây trường sinh… Hình ảnh và âm thanh của buổi chiều hôm đó dồn dập ập về. Nỗi sợ hãi ngày xưa bỗng dâng tràn. Tôi nghe rõ tiếng Đức Chúa từ ngàn năm vọng về bên tai: “"Ngươi đã làm gì thế?" Ngày xưa tôi… Quá tủi hổ, tôi lại tìm cách lẩn trốn. Tôi bịt chặt đôi tai, nhắm nghiền đôi mắt. “Lạy Đức Chúa, con không dám nhìn thứ trái cây “ăn thì ngon, trông thì đẹp mắt, và đáng quý”. Con quá sợ những lời đường mật ngày xưa “Chẳng chết chóc gì đâu!”. Con tin chắc rắn vẫn ở trong vườn và cây trường sinh vẫn được canh giữ ngày đêm. Xin Ngài thương xót con! Xin Ngài thương cứu con!”

Trong bóng tối của âm thanh và cảnh sắc, tôi nhận thấy mặt đất dưới chân mình ẩm ướt và mềm hơn lạ thường. Một cơn gió lạnh buốt ập vào để lại trên môi vị chua đắng ẩm ướt. Tôi rùng mình.

Có điều gì xa lạ trong vườn. Ngày xưa gió dịu dàng và không gian rất ngọt ngào.

Nhưng cũng có điều gì rất gần gũi như ngàn năm nay. Mồ hôi. Nước mắt. Đắng đót.

Thôi rồi! Chính cái thân rã rời bụi đất với bao đắng cay, bẽ bàng, với bao lao nhọc, vất vả của tôi đã làm ô uế nơi thánh thiêng nhất của vườn địa đàng. “Lạy Đức Chúa! Ngài đã sai lầm khi cho con quay về đây. Ngài được gì khi con làm ố bẩn vườn của Ngài? Con được gì khi phải vừa sống, vừa dằn vặt bản thân suốt hàng ngàn năm giữa cảnh hạnh phúc chưa kịp chín thì nước mắt đã đầm đìa; rồi cuối cùng, con nhận thấy mình chua đắng và giá lạnh giữa vườn xưa?”

“Không, tôi không thể chịu đựng cơn đau đớn này. Tôi không muốn một lần nữa sa ngã giữa vườn. Tôi không đủ can đảm để nhìn cảnh tượng này. Tôi phải ra khỏi vườn trước khi Ngài tìm gặp tôi một lần nữa.”

Toan cất bước…Nhưng kìa! Không phải đây chính là cái đầm lầy sau túp lều tôi vẫn sống sao? Không phải màu đen đặc quánh của màn đêm mà tôi vẫn ngụp lặn ngàn năm này qua ngàn năm kia ư? Ánh trăng chênh chếch kia không phải là người bạn sưởi ấm tôi giữa triệu đêm cô đơn sao? Tôi đã quay về? Hay vẫn ở giữa vườn địa đàng? Sao tôi không thấy cây biết lành biết dữ? Sao tôi không thấy cây trường sinh? Sao giữa vườn lại là đầm hoang vu?

Chợt có tiếng cựa mình khe khẽ. Tôi đưa tay tìm kiếm và khẽ hỏi “Ai đó?”. Đêm trả lời lặng thinh.

Những lại một tiếng lách tách vang lên. Tôi nheo mắt. Nương theo ánh trăng, tôi hướng về phía đầm lầy vẫn đen kịt ngày đêm. Đúng rồi! Có điều gì đó. Có vật gì đó… Ô kìa! Một Búp Sen! Một Búp Sen trắng nõn giữa đầm! Màu trắng ấy! Màu trắng ấy ở ngay giữa đầm lầy trước mắt tôi. Có bao giờ? Bao ngàn năm rồi? Có bao giờ? Với tôi, chỉ có ánh trăng trên kia khi tròn đầy mới mang màu trắng thật. Một đám mây kéo ngang cũng làm vẩn đục trinh khiết. Một đêm khuyết bóng cũng làm mờ tối trắng trong. Trăng tròn ở trên cao. Tôi chẳng thể nào với tới được. Lại còn lần đưa tay với trái cấm ngày xưa trên cây biết lành biết dữ…

Lại một cơn gió lướt qua tôi. Búp Sen ngả theo gió và khẽ khàng hé cánh tỏa hương. Gió thổi vào tôi. Sen nghiêng mình về phía tôi. Hương của Sen theo gió quyến luyến thân xác tôi. Cái búp thanh thoát kia hướng về tôi, nghiêng về tôi! Cái mùi hương thanh tịnh đó tràn vào tôi, quấn lấy tôi! Và những cơn gió thanh tẩy, chiều tối này sao cứ nhằm vào tôi mà thổi suốt!

Từ đâu Sen cao quý giữa đầm lầy cho E-và sống trong một túp lều rách nát? Từ đâu một mùi hương thánh đức dành cho Sen chứ không phải một loài hoa khác? Từ đâu những cơn gió thần linh tỏa lan hương?

Từ đâu? Đã có điều xảy ra từ lâu rồi mà tôi không hề hay biết cho đến khi nó xảy ra. Điều gì đó rất lặng thầm. Đã có điều gì đó dành cho tôi từ lâu rồi mà tôi không hề hay biết cho đến khi nó ập tới. Điều gì đó rất gọi mời.

Điều gì lặng thầm? Điều gì mời gọi? Điều gì dành cho tôi? A-đam? Ca-in? A-ben? Tất cả những điều đó đã xảy ra rồi! Còn điều gì chưa xảy ra? Còn điều gì tôi mong đợi mà chưa xảy ra? Còn điều gì được hứa hẹn cho tôi, cho con cháu tôi?

Tôi phải tìm cho ra điều đó. Lạ lùng. Thôi thúc. Tôi quyết định thức suốt đêm.

Thật lạ là tôi không hề mỏi mệt, khác hẳn những lần trắng đêm thương nhớ A-đam và các con. Những lần ấy càng về sáng tôi càng suy sụp, nhưng đêm nay thì không. Có một niềm tin tưởng dâng tràn trong tôi. Chỉ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi.

Tôi không hề rời mắt khỏi Búp Sen chớm nở. Ánh trăng vẫn chiếu sáng mặt đầm.

Trời càng về khuya, tôi càng tỉnh táo. Hơn thế nữa, lòng tôi thật hân hoan. Có một điều lãng quên sắp trở lại. Lần đầu tiên, tôi chờ mong ngày mau sáng. Lần đầu tiên, tôi khao khát được thấy ánh bình mình. Chẳng hiểu vì sao. E-và tôi chỉ biết một điều, khi trời sáng, Sen sẽ nở tung.

Đêm nay quả là một đêm dài. Tôi nghĩ là nó đủ dài để tôi lục bới, tìm kiếm quá khứ. Cuốn phim đời tôi được quay ngược chậm chạp để chắc chắn rằng, tôi không bỏ sót điều mà lúc này tôi đang mong tìm về.

Gió thổi suốt đêm. Hương lan tỏa. Bụi đất trên người tôi bị gió cuốn đi. Ngay cả đầm lầy kia, tôi bắt đầu thấy sóng sánh nước. Và Búp Sen kia đang hết sức cựa mình thành đóa.

Cuốn phim đã được quay ngược về ngày cuối cùng tại vườn địa đàng. Ngày ấy, Đức Chúa đã nói với A-đam “Vì ngươi đã nghe lời vợ và ăn trái cây mà Ta đã truyền cho ngươi rằng: "Ngươi đừng ăn nó", nên đất đai bị nguyền rủa vì ngươi; ngươi sẽ phải cực nhọc mọi ngày trong đời ngươi, mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra. Đất đai sẽ trổ sinh gai góc cho ngươi, ngươi sẽ ăn cỏ ngoài đồng. Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi trở về với đất, vì từ đất, ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất.". Lời đã ứng nghiệm từ rất lâu rồi. Bụi đất. Tro tàn. Khắp mặt đất.

Ngài cũng nói với tôi “Ta sẽ làm cho ngươi phải cực nhọc thật nhiều khi thai nghén; ngươi sẽ phải cực nhọc lúc sinh con. Ngươi sẽ thèm muốn chồng ngươi, và nó sẽ thống trị ngươi.” Tôi đã gánh gồng nỗi đau đớn bẽ bàng vì con cái và niềm khao khát không bao giờ được ắp đầy khi chàng không còn gọi tôi là “xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi” hàng ngàn năm qua.

Vậy điều gì chưa xảy ra? Tôi có bỏ sót lời nào không? Suy đi nghĩ lại trong lòng, tôi chắc mình không bỏ quên bất kỳ điều nào. Làm sao tôi có thể quên được những lời đã đeo đẳng tôi, A-đam và con cháu chúng tôi từ đời này sang đời kia!

Phim lại tiếp tục quay…

“Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.”

Ngay lúc đó tia nắng đầu ngày lướt qua Búp Sen trắng và Mặt Trời rực rỡ nhô cao từ từ chiếu sáng cả đầm lầy. Sen vươn cao hứng trọn ánh bình mình bừng nở. Mặt đầm vỗ sóng và lóng lánh ánh vàng. Hương sen tỏa ngào ngạt như Khúc tiến hương Ngợi Khen Ánh Ban Mai.

Đúng rồi! Chính là điều đó! Niềm trông đợi đã bị biết bao đau đớn thể xác lẫn tâm hồn từ án phạt năm xưa che lấp. Thật Ngài đã phán “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.” Chưa bao giờ, nhưng hôm nay. Hôm nay chính là ngày Lời Ngài được khai mở và Lời đó viên thành.

Tạ ơn Ngài! Tạ ơn Đức Chúa!

Đang khi chắp tay cúi mình, mắt tôi dừng lại trước mặt đầm thì… Ô kìa, biết bao nhiêu sắc sen hồng, đỏ, xanh, tím, vàng… đua chen khắp mặt đầm. Và kìa, Đóa Sen trắng duy nhất giữa đầm đang nghiêng mình về phía tôi thật tha thiết. Cái màu trắng trinh khiết, cái nghiêng mình khiêm nhường mà thân vẫn ngập trong đầm lầy hôi hám sao mà thanh thoát quá! Tôi ngây ngất…

Mặt Trời càng lúc càng lên cao và ánh sáng chan hòa khắp muôn nơi. Các tia nắng óng ánh tràn ngập lấy thân xác héo hắt ngàn năm tuổi bất động của E-và. Nước ở đâu tràn lên mặt đất và mỗi lúc mỗi dâng cao cho đến khi E-và - đang ngoan ngoãn cháy mình dưới sự thiêu đốt của Mặt Trời - tan dần vào làn nước.

Khắp mặt đất ngập nước. Nơi E-và tan biến mọc lên những búp sen trắng nhỏ...

Khi Mặt Trời còn tỏa sáng, sen sẽ còn vươn lên và bừng nở. Giữa đầm lầy, trong đêm đen, Búp Sen trắng duy nhất đã chờ đợi như một lời bảo chứng. Vì nếu có đến ngày mây đen, Mặt Trời mãi rực lửa trên cao sẽ khiến những đám mây tan chảy để tưới thẫm mặt đất. Vì đầm lầy của trần gian đã được đặt vào vị trí trung tâm vườn địa đàng dưới bóng rợp của quyền năng Đức Chúa ngày cũng như đêm.

Từ đâu, các thiên thần - bé thơ như những cánh bướm bay chấp chới trên mặt đầm. Hương sen ngào ngạt. Và bài ca “Manificat” được cất lên dìu dặt với sự lĩnh xướng của Đóa Sen Trắng và tiếng phụ họa của dàn đồng ca đầm lầy cùng với những cử điệu nhịp nhàng của bầy bướm xinh và những cánh sen rực rỡ rung rinh trong gió. Tất cả đều hớn hở và rạng ngời trong ánh sáng chòi lòa của Mặt Trời vĩnh cửu. Trước cảnh tượng trên, Đức Chúa mỉm cười phán “Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”.

9/12/2009 – 10/12/2009
Dâng Mẹ Hằng Cứu Giúp
Con cháu E-và
Cécilia Nguyễn Cát Thu