Cần phải nói ngay rằng, hành động lén lút này của nhà cầm quyền Hà Nội là một hành động đê hèn và nhục nhã. Hành động cắn trộm ban đêm của nhà cầm quyền Hà Nội là chuyện không lạ. Lợi dụng bóng đêm, lợi dụng nhân dân đang yên bình để lấy thịt đè người, đó là những hành động của “tà quyền”.
Tiếp tục những hành động để chứng minh cho “thiện chí” của nhà cầm quyền Hà Nội với giáo dân Công giáo sau những lời phát biểu hoành tráng, đầy tự mãn của Nguyễn Minh Triết trong cuộc gặp gỡ với Giáo Hoàng Benedict XVI tại Vatican rằng: "Nhà nước Việt Nam luôn tôn trọng, bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng của người dân và luôn coi đồng bào các tôn giáo là bộ phận của khối đại đoàn kết toàn dân tộc".
Những lời nói trên vừa tuột khỏi môi người đứng đầu nhà nước Việt Nam, những câu chúc mừng nhân dịp Noel 2009 của quan chức VN và Hà Nội chưa kịp tan trong không khí thì lúc 2 giờ sáng ngày 6/1/2009 lợi dụng kỳ tĩnh tâm của linh mục xứ Đồng Chiêm, chính quyền Hà Nội lại đã cho hàng ngàn công an, cán bộ với đẩy đủ các phương tiện vũ trang tấn công giáo dân, dùng mìn đánh phá Thánh Giá của giáo xứ sau khi đã chặn tất cả các con đường của các giáo xứ bạn.
Việc này được tính toán kỹ lưỡng, nhằm ngăn chặn lòng dân và những tiếng nói của nhân dân với hành động độc ác đánh phá biểu tượng thiêng liêng của cộng đồng tôn giáo. Nhiều người dân đã bị đánh trọng thương.
Hành động này của chính quyền Hà Nội nhằm mục đích gì?
Có phải đây là hành động mở hàng năm mới nhằm “chào mừng Hà Nội – Thăng Long 1000 năm tuổi” mà chính quyền VN đang phát động với vô vàn những việc tốn đến hàng ngàn tỉ đồng tiền dân và qua đó quan chức bỏ túi một số không nhỏ đúng theo lệ làng VN?
Cần phải nói ngay rằng, hành động lén lút này của nhà cầm quyền Hà Nội là một hành động đê hèn và nhục nhã. Hành động cắn trộm ban đêm của nhà cầm quyền Hà Nội là chuyện không lạ. Lợi dụng bóng đêm, lợi dụng nhân dân đang yên bình để lấy thịt đè người, đó là những hành động của “tà quyền”.
Không thể nói gì hơn, sau hàng loạt những động thái với nhân dân Hà Nội khi cho công an, cán bộ vây ráp, đập phá mồ mả của nhân dân làng Hoàng Mai và nhiều dự án lấy đất của nhân dân ngoại thành Hà Nội bị phản ứng dữ dội, thì đây là một bước tiến mới của chính quyền Hà Nội nhằm để thỏa mãn cao nhất cơn cuồng nộ của mình.
Một chính quyền đã ngang nhiên đập phá cả một biểu tượng tôn giáo bằng cuộc tấn công của cả ngàn cảnh sát vào ban đêm chỉ có thể chứng minh được rằng chính quyền này đang hết sức mờ ám trong những việc làm phi nhân tính của mình và cố dùng bóng đêm để che lấp đi những tội ác ngược lại những giá trị đơn giản nhất của đạo đức, luật pháp.
Vì sao nhà cầm quyền Hà Nội làm vậy?
Câu hỏi này được đặt ra cho nhiều người sau hành động cuồng nộ của nhà cầm quyền Hà Nội. Nhiều câu trả lời được đặt ra.
Người ta thấy được rằng: Trong chế độ cộng sản, khi nội bộ lâm vào bế tắc, không lối thoát, những người cộng sản thường chuyển hướng mũi dùi ra bên ngoài. Vì vậy thỉnh thoảng nhà cầm quyền kêu gào lớn tiếng “thù trong, giặc ngoài, các thế lực thù địch…” nhằm khỏa lấp đi sự thiếu vắng đoàn kết nội bộ phía trong, đồng thời nhân đó để cứu vãn sự suy sụp bởi sự chia rẽ và phân hóa tự bản chất vốn có.
Trên thế giới này, chưa có một chế độ nào nhiều kẻ thù như chế độ cộng sản. Bởi bản chất gian manh, độc ác của nó tự chuốc cho mình những kẻ thù là điều hiển nhiên.
Trong tình hình Việt Nam hiện nay, để giải quyết vấn đề nội bộ của những người cộng sản trong cuộc chạy đua vào những chiếc ghế béo bở - những chiếc ghế độc tài nhằm vơ vét nốt chút tài nguyên, khoáng sản của đất nước và cả lãnh thổ thiêng liêng của dân tộc vào túi cá nhân mình nhằm vinh thân, phì gia… thì không có con đường nào khác là thể hiện bản lĩnh của mình trong những vấn đề mà chế độ cộng sản thường thấy khó khăn giải quyết nhất.
Một trong những vấn đề chế độ Cộng sản giải quyết khó khăn nhất hiện nay là vấn đề tôn giáo. Bởi tự bản chất các tôn giáo khó chấp nhận những sự dối trá, sự gian manh của chế độ cộng sản và sự phản phúc của tập đoàn này đối với đất nước, với dân tộc.
Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành Ủy Hà Nội, Ủy viên Bộ Chính trị đảng cộng sản VN, người đang quyết liệt tranh đua vào chức Tổng bí thư nhân kỳ họp này của Đảng. Chiếm được cái ghế đó trong hoàn cảnh các đồng chí mình cũng tranh đua quyết liệt cũng không dễ dàng gì.
Vốn xuất thân là Bí thư Tỉnh ủy Nam Định, Nghị không có những tài năng để có thể thể hiện, không có khả năng lãnh đạo về kinh tế, chính trị, văn hóa… Điều đó dễ dàng thấy được qua tình hình kinh tế, văn hóa và xã hội ở Nam Định những năm Nghị là Bí thư tỉnh ủy.
Nhưng, Nghị vốn xuất thân từ Tỉnh được xem là có đông đúc đồng bào công giáo vào bậc nhất nước, vì vậy Nghị quyết tâm thể hiện bản lĩnh của mình bằng biện pháp tiêu diệt tôn giáo bằng nhiều cách vốn có nghề của mình.
Trong khi các đối thủ của mình chạy đua vào chiếc ghế Tổng Bí thư đợt này như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Phùng Quang Thanh đang ra sức chạy đôn chạy đáo khắp nơi, hết trong nước ra nước ngoài để hoa chân múa tay, chém gió tấu hài nhằm đánh bóng hình ảnh của mình trước cộng đồng nhân dân, thì với vai trò Bí thư Thành ủy Cộng sản, Nghị không có được cơ hội để đi đây đó hòng đưa hình ảnh của mình lên trước thiên hạ. Cũng vì trên thế giới này, có mấy nước đi mời Bí thư Thành ủy hay ngay cả Tổng bí thư đến thăm? Những cái ghế đó chỉ ra quyền và ra tiền trong “nội bộ” đất nước độc tài này mà thôi.
Vì vậy Nghị phải ra sức thể hiện “bản lĩnh” bằng sở trường của mình.
Chính vì thế không ai lạ gì khi Nghị lập tức có mặt ngay từ đầu trong vòng vây của chó và cảnh sát để làm “vườn hoang” Khâm Sứ, không ai lạ gì Nghị đã cho làm hai “vườn hoang” như cướp giật làm ngỡ ngàng những người vốn quen cả bản chất của cộng sản.
Cây Thánh Giá trên núi Thờ, một vùng núi xa xôi thuộc huyện Mỹ Đức, chẳng ảnh hưởng gì đến bất cứ một ai, không thuộc bất cứ một “khu rừng phòng hộ Phong Nha Kẻ Bàng” nào như con bài cộng sản Quảng Bình dựa vào để phá tượng Đức Mẹ. Thánh Giá trên nghĩa địa núi Thờ cũng không che mất lăng Ba Đình hoặc án ngữ nhà quan chức, Nghị cũng không phải nhìn thấy hàng ngày để có thể phải suy nghĩ hối hận về những tội ác của mình đã gây ra với thần linh và con người.
Nhưng Nghị vẫn cho hàng ngàn cảnh sát, công an, cán bộ với đầy đủ phương tiện và tiền của nhân dân để triệt hạ. Chỉ nhằm một mục đích duy nhất là thể hiện “chiến công” tận diệt niềm tin và biểu tượng tôn giáo mà thôi.
Giáo xứ Đồng Chiêm là nơi mà trận lụt năm ngoái Nghị đã đến sau hai ngày bận “họp tôn giáo” để chứng kiến cái chết của người dân. Tại đây, Nghị đã bị “bóp mồm” phun ra câu nói làm cộng đồng dân chúng nổi giận khi đổ lỗi cho “dân ỉ vào nhà nước quá, cứ chờ trên xuống” và câu nói này Nghị đã phải trả giá, nhục nhã khi buộc phải nói lời xin lỗi.
Có phải vì vậy mà Nghị đã tỏ ra thù hằn với giáo dân Đồng Chiêm ở đây nên đã rắp tâm trả thù đến hôm nay?
Cũng có người cho rằng đây là một đòn đánh của nhóm theo Tàu trong nội bộ Cộng sản VN nhằm để VN càng ngày càng bị cô lập trên thế giới, và không còn con đường nào khác phải dựa hẳn đến bán nước cho Tàu.
Nguyễn Minh Triết mới sang tận Vatican để ba hoa về "Nhà nước Việt Nam luôn tôn trọng, bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng của người dân và luôn coi đồng bào các tôn giáo là bộ phận của khối đại đoàn kết toàn dân tộc". Thì ngay lập tức, Nghị và đồng bọn đã vả vào mặt Triết một loạt cú trời giáng.
Bằng việc dùng “quần chúng tự phát” biến chùa Bát Nhã, Phước Huệ làm nơi cho bọn vô lại biểu diễn những ngón đòn cộng sản với tôn giáo như đánh đập, dùng phụ nữ bóp vào chỗ kín các tăng thân, dùng bọn du côn ôm ngang ngực của các ni cô… là một trò đốn mạt.
Cũng với phương cách như vậy, Nghị cho cả tiểu đoàn Công an tấn công giáo dân ban đêm, giật mìn đánh phá Thánh Giá, đánh đập giáo dân… đó là những bước tiến lớn trong việc chứng minh cho thế giới biết rằng những câu nói của Triết, Dũng chỉ là những lời ba hoa đúng chất cộng sản nói một đằng, làm một nẻo.
Khi Phùng Quang Thanh muối mặt sang Mỹ xin đừng đưa vấn đề nhân quyền ra Quốc Hội Mỹ vừa về đến nhà chưa lâu, đang khoe thành tích, thì lập tức nhóm Nghị đã tung đòn chứng minh cho thế giới biết rằng: VN chúng tao bất chấp tất cả.
Một “chính quyền” cướp từng mét vuông đất của dân với giá đền bù 2kg thịt bò/m2 để bán với giá hàng chục triệu đồng, đẩy dân vào chỗ thất nghiệp, hết đường sống là một sự phản chủ của những tên đầy tớ mất dạy.
Một “chính quyền” đập phá mồ mả của nhân dân, của cả những người đã hi sinh xương máu mình xây nên chế độ này, đó là sự vong ơn bội nghĩa và phản phúc.
Một “chính quyền” đã thực hiện con bài “quần chúng tự phát - cán bộ giả danh lưu manh” để đánh phá tôn giáo, hành hạ tăng ni, là một thể hiện sự thiếu đạo đức tối thiểu để làm người.
Một “chính quyền” thậm thụt tấn công giáo dân khi đang ngủ, đánh đập họ và nổ mìn giật đổ Thánh Giá, biểu tượng linh thiêng của tôn giáo… là thể hiện sự khuất tất và hèn hạ, thể hiện sự bất chính của những thế lực vô thần đang cố tình triệt hạ tôn giáo, đi ngược lòng dân, đi ngược trào lưu tiến bộ trên thế giới.
Một “chính quyền” như vậy, có phải là “Chính quyền nhân dân” như họ vừa rêu rao để kết tội những người đấu tranh ôn hòa nhằm đòi thực hiện một nhà nước pháp quyền rằng đó là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” hay không?
Cũng có người cho rằng hành động này là nhằm để dọn đường cho những hành động tiếp theo trên địa bàn Hà Nội đối với công giáo, nhất là khu đất Hồ Ba Giang của Giáo xứ Thái Hà như một miếng mồi béo bở mà nhà cầm quyền Hà Nội không có bất cứ một lý cớ nào khả dĩ để có thể cướp đi của giáo dân một cách “hợp pháp” do chính những điều luật của “chính quyền đặt ra.
Những hành động đó của nhà cầm quyền Hà Nội, dù với bất cứ lý do gì, thì hậu quả của nó chắc chắn sẽ là không hề nhỏ. Giáo dân những nơi bị tấn công, bị đánh đập, hành hạ, cướp bóc… không vì thế mà bớt đi lòng tin của mình.
Đồng Chiêm, một địa danh mới đã xuất hiện trong tâm thức người Việt yêu chuộng tự do, công lý và sự thật. Đồng Chiêm sẽ là một Đồng Đinh thứ hai: Một nơi hành hương của các tín hữu để ghi nhận tội ác man rợ của nhà cầm quyền Hà Nội.
Ngược lại những hành động đê hèn đó càng làm lộ rõ bản chất phản quốc hại dân của nhà cầm quyền Hà Nội với nhân dân.
Những con sóng trong lòng dân đã dâng lên, và chính những hành động này sẽ tạo nên những cơn bão mới.
Ngày 6/1/2009
Tội ác CSVN - Tang tóc nhuộm trắng Đồng Chiêm |
Những lời nói trên vừa tuột khỏi môi người đứng đầu nhà nước Việt Nam, những câu chúc mừng nhân dịp Noel 2009 của quan chức VN và Hà Nội chưa kịp tan trong không khí thì lúc 2 giờ sáng ngày 6/1/2009 lợi dụng kỳ tĩnh tâm của linh mục xứ Đồng Chiêm, chính quyền Hà Nội lại đã cho hàng ngàn công an, cán bộ với đẩy đủ các phương tiện vũ trang tấn công giáo dân, dùng mìn đánh phá Thánh Giá của giáo xứ sau khi đã chặn tất cả các con đường của các giáo xứ bạn.
Việc này được tính toán kỹ lưỡng, nhằm ngăn chặn lòng dân và những tiếng nói của nhân dân với hành động độc ác đánh phá biểu tượng thiêng liêng của cộng đồng tôn giáo. Nhiều người dân đã bị đánh trọng thương.
Hành động này của chính quyền Hà Nội nhằm mục đích gì?
Có phải đây là hành động mở hàng năm mới nhằm “chào mừng Hà Nội – Thăng Long 1000 năm tuổi” mà chính quyền VN đang phát động với vô vàn những việc tốn đến hàng ngàn tỉ đồng tiền dân và qua đó quan chức bỏ túi một số không nhỏ đúng theo lệ làng VN?
Cần phải nói ngay rằng, hành động lén lút này của nhà cầm quyền Hà Nội là một hành động đê hèn và nhục nhã. Hành động cắn trộm ban đêm của nhà cầm quyền Hà Nội là chuyện không lạ. Lợi dụng bóng đêm, lợi dụng nhân dân đang yên bình để lấy thịt đè người, đó là những hành động của “tà quyền”.
Không thể nói gì hơn, sau hàng loạt những động thái với nhân dân Hà Nội khi cho công an, cán bộ vây ráp, đập phá mồ mả của nhân dân làng Hoàng Mai và nhiều dự án lấy đất của nhân dân ngoại thành Hà Nội bị phản ứng dữ dội, thì đây là một bước tiến mới của chính quyền Hà Nội nhằm để thỏa mãn cao nhất cơn cuồng nộ của mình.
Một chính quyền đã ngang nhiên đập phá cả một biểu tượng tôn giáo bằng cuộc tấn công của cả ngàn cảnh sát vào ban đêm chỉ có thể chứng minh được rằng chính quyền này đang hết sức mờ ám trong những việc làm phi nhân tính của mình và cố dùng bóng đêm để che lấp đi những tội ác ngược lại những giá trị đơn giản nhất của đạo đức, luật pháp.
Vì sao nhà cầm quyền Hà Nội làm vậy?
Câu hỏi này được đặt ra cho nhiều người sau hành động cuồng nộ của nhà cầm quyền Hà Nội. Nhiều câu trả lời được đặt ra.
Người ta thấy được rằng: Trong chế độ cộng sản, khi nội bộ lâm vào bế tắc, không lối thoát, những người cộng sản thường chuyển hướng mũi dùi ra bên ngoài. Vì vậy thỉnh thoảng nhà cầm quyền kêu gào lớn tiếng “thù trong, giặc ngoài, các thế lực thù địch…” nhằm khỏa lấp đi sự thiếu vắng đoàn kết nội bộ phía trong, đồng thời nhân đó để cứu vãn sự suy sụp bởi sự chia rẽ và phân hóa tự bản chất vốn có.
Trên thế giới này, chưa có một chế độ nào nhiều kẻ thù như chế độ cộng sản. Bởi bản chất gian manh, độc ác của nó tự chuốc cho mình những kẻ thù là điều hiển nhiên.
Trong tình hình Việt Nam hiện nay, để giải quyết vấn đề nội bộ của những người cộng sản trong cuộc chạy đua vào những chiếc ghế béo bở - những chiếc ghế độc tài nhằm vơ vét nốt chút tài nguyên, khoáng sản của đất nước và cả lãnh thổ thiêng liêng của dân tộc vào túi cá nhân mình nhằm vinh thân, phì gia… thì không có con đường nào khác là thể hiện bản lĩnh của mình trong những vấn đề mà chế độ cộng sản thường thấy khó khăn giải quyết nhất.
Một trong những vấn đề chế độ Cộng sản giải quyết khó khăn nhất hiện nay là vấn đề tôn giáo. Bởi tự bản chất các tôn giáo khó chấp nhận những sự dối trá, sự gian manh của chế độ cộng sản và sự phản phúc của tập đoàn này đối với đất nước, với dân tộc.
Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành Ủy Hà Nội, Ủy viên Bộ Chính trị đảng cộng sản VN, người đang quyết liệt tranh đua vào chức Tổng bí thư nhân kỳ họp này của Đảng. Chiếm được cái ghế đó trong hoàn cảnh các đồng chí mình cũng tranh đua quyết liệt cũng không dễ dàng gì.
Vốn xuất thân là Bí thư Tỉnh ủy Nam Định, Nghị không có những tài năng để có thể thể hiện, không có khả năng lãnh đạo về kinh tế, chính trị, văn hóa… Điều đó dễ dàng thấy được qua tình hình kinh tế, văn hóa và xã hội ở Nam Định những năm Nghị là Bí thư tỉnh ủy.
Nhưng, Nghị vốn xuất thân từ Tỉnh được xem là có đông đúc đồng bào công giáo vào bậc nhất nước, vì vậy Nghị quyết tâm thể hiện bản lĩnh của mình bằng biện pháp tiêu diệt tôn giáo bằng nhiều cách vốn có nghề của mình.
Trong khi các đối thủ của mình chạy đua vào chiếc ghế Tổng Bí thư đợt này như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Phùng Quang Thanh đang ra sức chạy đôn chạy đáo khắp nơi, hết trong nước ra nước ngoài để hoa chân múa tay, chém gió tấu hài nhằm đánh bóng hình ảnh của mình trước cộng đồng nhân dân, thì với vai trò Bí thư Thành ủy Cộng sản, Nghị không có được cơ hội để đi đây đó hòng đưa hình ảnh của mình lên trước thiên hạ. Cũng vì trên thế giới này, có mấy nước đi mời Bí thư Thành ủy hay ngay cả Tổng bí thư đến thăm? Những cái ghế đó chỉ ra quyền và ra tiền trong “nội bộ” đất nước độc tài này mà thôi.
Vì vậy Nghị phải ra sức thể hiện “bản lĩnh” bằng sở trường của mình.
Chính vì thế không ai lạ gì khi Nghị lập tức có mặt ngay từ đầu trong vòng vây của chó và cảnh sát để làm “vườn hoang” Khâm Sứ, không ai lạ gì Nghị đã cho làm hai “vườn hoang” như cướp giật làm ngỡ ngàng những người vốn quen cả bản chất của cộng sản.
Cây Thánh Giá trên núi Thờ, một vùng núi xa xôi thuộc huyện Mỹ Đức, chẳng ảnh hưởng gì đến bất cứ một ai, không thuộc bất cứ một “khu rừng phòng hộ Phong Nha Kẻ Bàng” nào như con bài cộng sản Quảng Bình dựa vào để phá tượng Đức Mẹ. Thánh Giá trên nghĩa địa núi Thờ cũng không che mất lăng Ba Đình hoặc án ngữ nhà quan chức, Nghị cũng không phải nhìn thấy hàng ngày để có thể phải suy nghĩ hối hận về những tội ác của mình đã gây ra với thần linh và con người.
Nhưng Nghị vẫn cho hàng ngàn cảnh sát, công an, cán bộ với đầy đủ phương tiện và tiền của nhân dân để triệt hạ. Chỉ nhằm một mục đích duy nhất là thể hiện “chiến công” tận diệt niềm tin và biểu tượng tôn giáo mà thôi.
Giáo xứ Đồng Chiêm là nơi mà trận lụt năm ngoái Nghị đã đến sau hai ngày bận “họp tôn giáo” để chứng kiến cái chết của người dân. Tại đây, Nghị đã bị “bóp mồm” phun ra câu nói làm cộng đồng dân chúng nổi giận khi đổ lỗi cho “dân ỉ vào nhà nước quá, cứ chờ trên xuống” và câu nói này Nghị đã phải trả giá, nhục nhã khi buộc phải nói lời xin lỗi.
Có phải vì vậy mà Nghị đã tỏ ra thù hằn với giáo dân Đồng Chiêm ở đây nên đã rắp tâm trả thù đến hôm nay?
Cũng có người cho rằng đây là một đòn đánh của nhóm theo Tàu trong nội bộ Cộng sản VN nhằm để VN càng ngày càng bị cô lập trên thế giới, và không còn con đường nào khác phải dựa hẳn đến bán nước cho Tàu.
Nguyễn Minh Triết mới sang tận Vatican để ba hoa về "Nhà nước Việt Nam luôn tôn trọng, bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng của người dân và luôn coi đồng bào các tôn giáo là bộ phận của khối đại đoàn kết toàn dân tộc". Thì ngay lập tức, Nghị và đồng bọn đã vả vào mặt Triết một loạt cú trời giáng.
Bằng việc dùng “quần chúng tự phát” biến chùa Bát Nhã, Phước Huệ làm nơi cho bọn vô lại biểu diễn những ngón đòn cộng sản với tôn giáo như đánh đập, dùng phụ nữ bóp vào chỗ kín các tăng thân, dùng bọn du côn ôm ngang ngực của các ni cô… là một trò đốn mạt.
Cũng với phương cách như vậy, Nghị cho cả tiểu đoàn Công an tấn công giáo dân ban đêm, giật mìn đánh phá Thánh Giá, đánh đập giáo dân… đó là những bước tiến lớn trong việc chứng minh cho thế giới biết rằng những câu nói của Triết, Dũng chỉ là những lời ba hoa đúng chất cộng sản nói một đằng, làm một nẻo.
Khi Phùng Quang Thanh muối mặt sang Mỹ xin đừng đưa vấn đề nhân quyền ra Quốc Hội Mỹ vừa về đến nhà chưa lâu, đang khoe thành tích, thì lập tức nhóm Nghị đã tung đòn chứng minh cho thế giới biết rằng: VN chúng tao bất chấp tất cả.
Một “chính quyền” cướp từng mét vuông đất của dân với giá đền bù 2kg thịt bò/m2 để bán với giá hàng chục triệu đồng, đẩy dân vào chỗ thất nghiệp, hết đường sống là một sự phản chủ của những tên đầy tớ mất dạy.
Một “chính quyền” đập phá mồ mả của nhân dân, của cả những người đã hi sinh xương máu mình xây nên chế độ này, đó là sự vong ơn bội nghĩa và phản phúc.
Một “chính quyền” đã thực hiện con bài “quần chúng tự phát - cán bộ giả danh lưu manh” để đánh phá tôn giáo, hành hạ tăng ni, là một thể hiện sự thiếu đạo đức tối thiểu để làm người.
Một “chính quyền” thậm thụt tấn công giáo dân khi đang ngủ, đánh đập họ và nổ mìn giật đổ Thánh Giá, biểu tượng linh thiêng của tôn giáo… là thể hiện sự khuất tất và hèn hạ, thể hiện sự bất chính của những thế lực vô thần đang cố tình triệt hạ tôn giáo, đi ngược lòng dân, đi ngược trào lưu tiến bộ trên thế giới.
Một “chính quyền” như vậy, có phải là “Chính quyền nhân dân” như họ vừa rêu rao để kết tội những người đấu tranh ôn hòa nhằm đòi thực hiện một nhà nước pháp quyền rằng đó là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” hay không?
Cũng có người cho rằng hành động này là nhằm để dọn đường cho những hành động tiếp theo trên địa bàn Hà Nội đối với công giáo, nhất là khu đất Hồ Ba Giang của Giáo xứ Thái Hà như một miếng mồi béo bở mà nhà cầm quyền Hà Nội không có bất cứ một lý cớ nào khả dĩ để có thể cướp đi của giáo dân một cách “hợp pháp” do chính những điều luật của “chính quyền đặt ra.
Những hành động đó của nhà cầm quyền Hà Nội, dù với bất cứ lý do gì, thì hậu quả của nó chắc chắn sẽ là không hề nhỏ. Giáo dân những nơi bị tấn công, bị đánh đập, hành hạ, cướp bóc… không vì thế mà bớt đi lòng tin của mình.
Đồng Chiêm, một địa danh mới đã xuất hiện trong tâm thức người Việt yêu chuộng tự do, công lý và sự thật. Đồng Chiêm sẽ là một Đồng Đinh thứ hai: Một nơi hành hương của các tín hữu để ghi nhận tội ác man rợ của nhà cầm quyền Hà Nội.
Ngược lại những hành động đê hèn đó càng làm lộ rõ bản chất phản quốc hại dân của nhà cầm quyền Hà Nội với nhân dân.
Những con sóng trong lòng dân đã dâng lên, và chính những hành động này sẽ tạo nên những cơn bão mới.
Ngày 6/1/2009