Sinh viên-Học sinh Công Giáo Tuy Hòa gặp gỡ Mùa Xuân Canh Dần 2010

(Mồng 5 Tết – 18.02.2010)

Ánh Minh

Mưa lất phất bay, trời se lạnh mang chút gì đó vừa mới mẻ vừa như nhớ nhung… vẫn là cái không khí quen thuộc và đặc trưng của những ngày đầu năm. Đến hẹn lại lên, hôm nay chúng tôi lại có một buổi họp mặt học sinh, sinh viên công giáo đầu xuân, ngày mùng 5 tết. Cũng như bao người con xa nhà để đi học, đi làm, tôi cũng nôn nao chuẩn bị đến buổi họp mặt hôm nay để được gặp cha sở,các sơ, gặp bạn bè cùng nhau chia sẻ những vui buồn của những ngày xa quê. Riêng tôi, đây cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỉ niệm gắn bó dưới ngôi nhà thờ thân quen này trong những thánh lễ, những giờ giáo lý, sinh hoạt, những đêm noel tưng bừng…

Tôi cố ý đến sớm hơn để tận hưởng cái cảm giác chờ đợi sự xuất hiện của từng khuôn mặt thân quen, và tò mò làm quen với những khuôn mặt mới.. Năm nay mọi người tập hợp đông hơn mọi năm. Buổi họp mặt được tổ chức ngoài trời với sân khấu rất hoành tráng. Trời lạnh, mưa bay, tôi tự nhủ không biết điều này có làm cho buổi họp mặt trở nên lạnh lẽo hơn không. Bắt đầu bằng bài hát “mùa xuân đầu tiên”, mọi người xích lại gần nhau hơn để chào hỏi nhau, để cỗ vũ cho giọng hát rất ngọt ngào của một bạn cựu sinh viên, và để mang lại hơi ấm cho nhau.

Chúng tôi được nghe các em sinh viên năm đầu chia sẻ, vẻ ngây ngô và háo hức của các em khi kể chuyện xa nhà làm mọi người vừa thích thú vừa cảm thông. Tiếp theo đến những bạn sinh viên năm 2, và năm 3, sống xa nhà đủ lâu làm cho các bạn bạo dạn hơn, và cũng có vẻ từng trải hơn với những khó khăn khi sống tự lập. Chúng tôi trao đổi với nhau về chuyện học tập, chuyện sống đạo, và kể cho nhau nghe cả chuyện tình yêu.. Mọi người nói cười và cùng nhau múa hát trong một bầu khí thật sự ấm áp. Trong những giọt mưa xuân lất phất, bầu không khí cứ ngày càng nóng lên với sự có mặt bất ngờ của 2 ca sĩ đến từ sài gòn: Khang Luân và … Bất ngờ hơn khi chúng tôi được chứng kiến màn biểu diễn hiphop rất vui nhộn và chuyên nghiệp của các bạn sinh viên đội nhà Tuy Hòa. Cha Sỹ, sơ Vương, ông chủ tịch hội đồng giáo xứ, và cha mẹ của chúng tôi nữa cũng cùng nhau reo hò trong một niềm vui sum họp ngập tràn. Mọi người lắng xuống trong lời chia sẻ của cha, và của ông chủ tịch hội đồng giáo xứ. Cha Sỹ thì rất chân thành và hài hước, còn “thầy Đạt”, ông chủ tịch hội thì lại tâm lý, sâu sắc… Không biết từ bao giờ chúng tôi đã thấy thân quen, gắn bó với các Ngài, và với những lời chia sẻ ấy. Mỗi lần đi xa về, nghe những lời khuyên bảo của các ngài tôi cảm thấy như mình vẫn là một đứa con bé bổng của giáo xứ như ngày nào. Đối với những người phải sống xa quê, xa gia đình và giáo xứ như chúng tôi thì điều đó thật ý nghĩa và ấm áp.

Rồi đến sinh viên năm cuối và những người đang đi làm lên “ra mắt” giáo xứ. Tôi cảm nhận được vẻ hài lòng trên nét mặt của cha, sơ, ban chức việc và các bậc phụ huynh… cũng như sự “ngưỡng mộ đáng yêu” của các em học sinh và sinh viên năm nhất… Mọi người ai cũng ấm lòng và thầm tạ ơn Chúa khi nhìn thấy các thế hệ đang lớn lên và trưởng thành, khi cảm nhận được một truyền thống tốt đẹp đang được phát huy từng ngày một…

Buổi họp mặt thế là cũng kết thúc, chúng tôi chia tay nhau lưu luyến trong bài hát “ gặp gỡ đức Ki-tô”, trong tình đệ huynh và tình yêu của Thiên Chúa. Mọi người xúm xít nhau, người thì chia tay, người thì đi tăng 2, tăng 3. Tôi cố ý đứng lại và tìm một bóng dáng thân quen,.. Năm nay không có sự góp mặt của “ ông cố Hiền”, cái tên thân thương mà chúng tôi vẫn gọi cha sở. Vừa đến đứa nào cũng ríu rít hỏi cha đâu, không biết tại sao cha không có mặt nhưng chúng tôi ai cũng tin chắc rằng cha vẫn luôn dõi theo chúng tôi. Cảm ơn cha, người bạn vong niên đã luôn gắn bó với chúng tôi, đã tạo mọi điều kiện để chúng tôi được gặp nhau để chia sẻ đức tin, để hâm nóng đời sống đạo.

Thì ra, Mùa Xuân của chúng tôi là như thế ! Tôi ra về, lòng ngập tràn sự biết ơn, và miên man nghĩ về ngày họp mặt đầu xuân tiếp theo…